- Ông thứ lỗi cho tôi vì trong mười phút nữa tôi phải đi đến nhà ga tìm
một người bạn gái của vợ tôi.
- Ôi ! Mười phút thì thừa thãi cho tôi.
- Đúng là thời gian để hút một điếu thuốc, thế rồi sao nữa ?
- Không nhiều hơn.
Ông lấy một điếu thuốc trong hộp mà ông Aigleroche mời ông, châm
lửa và nói:
- Ông hãy hình dung là sự tình cờ của cuộc dạo chơi đó đã đưa chúng
tôi đến một nhà cũ mà chắc chắn ông biết, nhà của Halingre.
- Đúng vậy. Nhưng nhà bị đóng cửa, rào chắn từ một phần tư thế kỷ,
tôi nghĩ là thế. Ông không thể vào nhà phải không ?
- Có.
- Ông nói tiếp đi ! Cuộc dạo chơi thú vị chứ ?
- Cực kỳ thú vị. Chúng tôi đã khám phá ra những sự việc lạ lùng nhất.
- Sự việc gì vậy ? - Bá tước hỏi và nhìn đồng hồ bỏ túi.
Rénine kể câu chuyện:
- Những phòng bị rào chắn, một phòng tiếp khách mà người ta để
nguyên trong sự sắp xếp hằng ngày, một đồng hồ treo tường như bằng phép
lạ, đánh chuông vào đúng lúc chúng tôi đi đến...
- Những chi tiết nhỏ thú vị - Ông Aigleroche nói lẩm bẩm.
- Có điều tốt đẹp hơn, chắc thế. Chúng tôi trèo lên chỗ cao của vọng
lâu và từ đó, chúng tôi thấy trên một cái tháp, khá xa lâu đài... chúng tôi
thấy hai xác chết, đúng hơn là hai bộ xương... một nam một nữ còn có bộ
quần áo mà bọn họ mặc khi bị ám sát che phủ.
- Ô! Ô ! Bị ám sát ? Đó là một sự giả dụ đơn giản...
- Chắc chắn thế, và chính vì việc đó mà chúng tôi đến quấy rầy ông.
Thảm cảnh đó đúng ra phải đi ngược lên hai chục năm, vào thời kỳ đó nó
có được biết không ?
- Thực sự không - Bá tước Aigleroche tuyên bố - Tôi không bao giờ
nghe nói về bất cứ một vụ án nào, một vụ mất tích nào.
- A! - Rénine hình như hơi lúng túng và nói - Tôi mong có một số tin
tức.