- Tôi, tôi biết ai đã gây ra.
- Không thể nào !
- Thérèse Imbreval.
Lời tố cáo được thốt ra giận dữ và với một cử chỉ đe doạ đáng sợ.
- Đồ khốn nạn ! - Bà Imbreval kêu lên khi lao vào bà ta.
- Mày cút đi ! Mày cút đi. A ! Khốn khổ biết bao người đàn bà này !
Hortense tìm cách giữ người đàn bà này nhưng Rénine nói nhỏ với bà:
- Bà hãy mặc kệ họ, đó là điều tôi muốn... đẩy người này chống lại
người khác và như vậy làm cho sự việc sáng tỏ hơn.
Bằng lời chửi bới, bà Astaing đã thực hiện một sự cố gắng làm co giật
môi của bà để vui đùa và bà cười nhạt:
- Khôn khổ ? Tại sao ư ? Bởi vì tao buộc tội mày chăng ?
- Cho tất cả ! Cho tất cả ! Mày là một con khốn nạn ! Mày nghe chưa
Germaine, mày là một con khốn nạn !
Thérèse Imbreval nhắc lại lời chửi như là nhờ nó mà bà ta cảm thấy
nhẹ người. Sự hờn giận của bà dịu đi. Có thể, bà không có nhiều sức hơn
nữa để duy trì cuộc chiến đấu và chính bà Astaing lại tiếp tục tấn công với
nắm đấm giơ ra, bộ mặt nhăn nhó và già đi hai mươi năm.
- Mày ! Mày dám chửi tao, mày ! Mày ! Sau cuộc sát nhân của mày !
Mày dám giơ cao đầu khi người đàn ông mà mày giết còn nằm đó ! A !
Nếu một trong hai chúng ta là một kẻ khốn nạn, mày biết rõ đó là mày,
Thérèse ạ ! Mày đã giết chồng mày ! Mày đã giết chồng mày !
Bà ta nhảy lên vì bị kích động bởi các từ khủng khiếp mà bà nói ra và
các móng tay của bà gần như đụng vào mặt của bạn bà.
- A ! Đừng nói là mày không giết ông ta - Bà kêu lên - Đừng nói điều
đó, tao cấm mày. Đừng nói điều đó ! Dao găm còn ở kia trong túi của mày.
Anh của tao đã sờ vào nó khi anh nói với mày và bàn tay anh khi rút ra với
những vết máu. Máu của chồng mày, Thérèse ạ. Và sau đó, dù tao không
phát hiện cái gì, mày hãy nghĩ là ngay từ những phút ban đầu, tao đã không
đoán ra sao ? Ngay tức thời, Thérèse, tao đã biết sự thật. Khi một người
lính thuỷ trả lời tao ở dưới nhà: "ông Imbreval đã bị ám hại". Ngay sau đó,
tao tự nói: "Chính là nó, là Thérèse, nó đã giết ông ta”.