- Do sợ sự bê bối. Tôi có một trực giác sâu sắc là trong cuộc sống
của ông có một vấn đề gì đó mà ông tìm cách che giấu. Sự thật đột
nhiên xuất hiện với ông về thảm kịch kinh khủng, sự thật ấy nếu nó
được biết thì đối với ông đó là sự ô nhục, là sự hổ thẹn... Và ông đã lùi
bước trước nhiệm vụ của ông.
Ông Lourtier không trả lời nữa. Rénine cúi xuống và nhìn thẳng
vào mắt ông ta:
- Sẽ không có bê bối. Tôi, người độc nhất trên đời biết điều gì sẽ
xảy ra. Và tôi với nhiều quyền lợi hơn ông để không thu hút sự chú ý,
vì rằng tôi yêu Hortense Daniel và tôi không muốn tên của bà bị dính
dấp vào Câu chuyện kinh hoàng đó.
Bọn họ ngồi đối diện nhau một hoặc hai phút. Rénine giữ một bộ
mặt cứng rắn, ông Lourtier cảm thấy là không có gì lay chuyển ông ta
nếu như các lời cần thiết không được nói ra, nhưng ông không thể.
- Ông nhầm lẫn... Ông tin tưởng vào những sự việc không đúng
như thế.
Rénine đột nhiên cảm thấy kinh hoàng khi nghĩ nếu con người ấy
tự thu mình một cách ngớ ngẩn trong sự im lặng thì thế là hết cho
Hortense Daniel và sự tức giận của ông đến mức nghĩ rằng điều bí mật
của câu đố còn ở kia, như là một đồ dùng ở tầm tay của ông, nên ông
bóp vào vai của ông Lourtier và lật ông ta xuống.
- Thôi nói dối đi ! Cuộc sống của một phụ nữ đang có nguy cơ !
Nói đi và nói ngay... Nếu không...
Ông Lourtier kiệt sức, không còn sức kháng cự. Không phải chỉ
sự tấn công của Rénine làm ông sợ và đầu bàng hành động bạo lực ấy,
mà ông cảm thấy bị đè bẹp bởi ý muốn không thể khuất phục ấy và
hình như nó không dung thứ bất cứ một trở ngại nào - Ông nói:
- Ông có lý. Nhiệm vụ của tôi là nói hết dù có gì xảy đến.
- Không có gì xảy đến cả, tôi cam đoan với ông điều đó nhưng với
điều kiện là ông phải cứu Hortense Daniel. Một giây do dự có thế mất
hết. Ông nói đi. Không cần chi tiết. Chỉ cần sự việc.
Thế rồi, hai cùi tay chống lên bàn làm việc của mình, các bàn tay
bóp trán, ông Lourtier- nói với một giọng tâm tình mà ông tìm cách
làm ngắn gọn theo khả năng có thể: