Rénine đã có ý định gặp bà Hortense Daniel ở xóm La Roncière
nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, ông thích không gặp trước lúc các sự việc
chuyển sang một hướng thuận lợi hơn. Khi trở về quán ăn, ông cho chuyển
đến bà những dòng chữ này:
“Bạn rất yêu !
Trong khi đọc thư bạn, tôi hiểu là bạn luôn bị xúc động bởi những sự
việc của con tim và bạn muốn bảo vệ tình yêu của Jérome và Natalie. Tuy
nhiên, tất cả cho phép giả định là ông bà ấy, không hỏi lời khuyên của
người che chở họ, đã chạy trốn sau khi ném Mathias vào đáy một cái giếng.
Bạn thứ lỗi cho tôi đã không đến thăm bạn được.
Sự việc này thì cực kỳ tối tăm và ở bên bạn tôi có thể không có được
tự do tư tưởng cần thiết để nghĩ đến nó...”.
Đã mười giờ rưỡi, Rénine đi dạo chơi trên cánh đồng, hai bàn tay
chắp sau lưng và không ngắm cảnh đẹp của đồng ruộng trắng xoá. Ông về
nhà ăn trưa, vẻ mặt trầm tư, thờ ơ với việc nói chuyện ba hoa của khách
hàng của quán ngồi quanh ông đang bình luận về các diễn biến.
Sau đó ông đi lên buồng mình và nằm ngủ ở đó một thời gian khá dài
cho đến khi những tiếng gõ cửa đánh thức ông dậy.
Ông mở cửa.
- Bà !... bà...- Ông nói thì thầm.
Hortense và ông ngắm nhìn nhau một ít giây, lặng lẽ và bàn tay trong
bàn tay như là không có gì, không có bất cứ một ý nghĩ xa lạ và một lời nói
nào có thể xen lẫn vào niềm vui gặp gỡ của bọn họ. Vào lúc cuối ông nói:
- Tôi có lý do để trở lại không ?
- Có - Bà nói dịu dàng - Có... Tôi chờ ông...
- Có thể thích hợp hơn là bà bảo tôi đến sớm để khỏi chờ... Các diễn
biến không đợi và tôi không biết điều gì sẽ đến cho Jérome Vignal và
Natalie De Gorne.
- Thế nào ! Ông chưa biết sao ? - Bà nói nhanh.
- Biết về cái gì ?
- Người ta đã bắt bọn chúng. Bọn chúng đi tàu tốc hành.
Rénine phản ứng:
- Bắt... không. Người ta không bắt như thế. Cần phải hỏi cung bọn
chúng đã.
- Đó là điều người ta làm lúc này. Công lý khám sát.