- Ở đâu ?
- Ở lâu đài. Và vì bọn chúng vô tội... Vì bọn họ vô tội, phải thế không
? Ông cùng không khẳng định hơn tôi là bọn họ phạm tội phải không ?
Ông trả lời:
- Tôi không khẳng định điều gì và tôi cũng không muốn khẳng định
gì, bạn thân mến. Tuy nhiên, tôi phải nói với bà là tất cả chống lại họ... Trừ
một việc, đó là tất cả là "quá" chống lại chúng. Điều không bình thường là
biết bao chứng cớ được tập hợp và kẻ giết người kể lại câu chuyện của
mình với một sự ngây thơ như vậy. Ngoài cái đó ra thì chỉ là bóng tối và
mâu thuẫn.
- Thế rồi sao ?
- Thế rồi tôi rất bối rối.
- Nhưng ông có một kế hoạch ?
- Cho đến nay thì chưa có một kế hoạch nào. Ôi ! Nếu tôi có thể thấy
ông ta, Jérome Vignal... bà ta, Natalie De Gorne để nghe bọn họ và biết điều
họ tự bào chữa cho mình ! Nhưng bà biết rõ là người ta không cho phép tôi
hỏi họ cũng như tham dự vào cuộc hỏi cung họ. Vả chăng, xem như đã
xong.
- Xong ở lâu đài - Bà nói - nhưng nó sẽ tiếp tục ở lâu đài nhỏ.
- Người ta dẫn chúng đến lâu đài nhỏ sao ?- Ông nói nhanh.
- Vâng, ít ra thì theo lời một trong hai lái xe của viện công tố.
- Ôi, trong trường hợp đó, Rénine kêu lên – mọi việc sẽ được ổn thỏa.
Lâu đài nhỏ ! Chúng ta sẽ ở đó trong các ghế “lô” đầu tiên. Chúng ta sẽ thấy
và nghe tất cả, và vì tôi chỉ cần một chữ, một âm điệu, một cái nháy mắt để
khám phá ra dấu hiệu nhỏ nhất còn thiếu, chúng ta có thể có một số hy vọng
nào đó. Lại đây, bạn thân yêu.
Ông dẫn bà theo con đường thẳng mà ông đã đi lúc buổi sáng và đến
cửa mà người thợ khoá đã mở ra. Các hiến binh ở lại gác ở lâu dài nhỏ đã
dọn một lối đi trong tuyết, dọc theo đường của các vết chân và ở xung
quanh nhà. Sự tình cờ cho phép Hortense và Rénine đến gần mà không bị
nhìn thấy và bằng một cửa bên đi vào một hành lang nơi có một cầu thang
công tác. Ở một số bậc cao hơn một phòng lớn của tầng trệt có một phòng
nhỏ được chiếu sáng bởi một loại cửa sổ mắt bò. Nhân cuộc đến thăm của
ông lúc buổi sáng, Rénine đã chú ý cái cửa sổ mắt bò mà phía trong được
một miếng vải che lại. Ông vạch vải ra và cắt một miếng kính.