- Tôi đã giận trong thời gian tôi có chồng. Rose là một người phụ nữ
khá đỏm dáng với đàn ông. Tôi ghen và thực sự không có lý do. Nhưng tại
sao ông lại nêu câu hỏi đó ?
- Tôi không biết... cái phim ấy đi theo tôi và biểu hiện của con người
đó lạ lùng quá !
Bà cầm lấy cánh tay của ông và sôi nổi nói:
- Cuối cùng, cái gì, ông nói đi ! Ông đang giả thiết điều gì ?
- Điều mà tôi giả thiết à ? Tất cả và không có gì. Nhưng tôi không thể
ngăn mình tin rằng chị của bà đang lâm nguy.
- Một giả thiết đơn giản.
- Đúng, nhưng là một giả thiết căn cứ trên các sự việc gây ấn tượng
cho tôi. Theo ý tôi, cảnh bắt cóc biểu hiện không phải là sự xâm chiếm của
người rừng chống lại Công chúa Hạnh phúc, mà là một cuộc tấn công mạnh
mẽ và điên cuồng của một người diễn viên chống lại người đàn bà mà ông
ta thèm muốn. Đúng vậy, điều đó xảy ra trong những giới hạn đặt ra cho
những vai diễn và không ai phát hiện - không ai, ngoại trừ có thể là Rose
Andrée. Nhưng tôi, tôi bắt quả tang những tia chớp của dục vọng mà không
nghi ngờ gì, để lại những cái nhìn ham muốn và ngay cả quyết tâm của kẻ
sát nhân; những bàn tay co chặt sẵn sàng bóp chết và cuối cùng là hai mươi
chi tiết, chứng minh cho tôi là vào thời kỳ đó, bản năng của con người đó
thúc đẩy ông ta giết người đàn bà không thể thuộc về ông ta.
- Thôi được, vào thời kỳ đó, có thể - Hortense nói - Nhưng sự đe doạ
được gạt bỏ vì nhiều tháng đã trôi qua.
- Cố nhiên... cố nhiên... nhưng dù sao, tôi muốn biết tin.
- Từ ai ?
- Ở Công ty thế giới nơi đã quay phim. Vậy thì, đây là bàn giấy của
công ty. Bà có muốn lên ô tô và chờ một ít phút không ?
Ông ta gọi Clément, người lái xe của ông và khởi hành.
Thực chất, Hortense còn nghi ngờ. Tất cả các biểu hiện tình yêu ấy
mà bà không phủ nhận, cả sự cuồng nhiệt cũng như sự man rợ, hình như với
bà là một trò chơi hợp lý của một người diễn viên.
Bà không nắm được gì về toàn bộ thảm kịch đáng sợ mà Rénine
khẳng định đã đoán được và tự hỏi mình là liệu ông ta có tưởng tượng quá
đáng không.