TẤN BI KỊCH X - Trang 106

lát với ông, cả thuyền trưởng nữa.”

Hai người đàn ông tách mình ra khỏi nhóm hành khách và lê bước tiến

đến.

“Tôi là hoa tiêu, Sam Adams.” Người hoa tiêu là một gã to bè chắc nịch

có mái đầu húi cua và vẻ mặt tự tin.

“Đợi tí. Này, Jonas đâu rồi? Jonas!” Viên thám tử thư ký của thanh tra

Thumm vội bước đến, sổ ghi cầm sẵn trên tay. “Ghi chép lời khai nào…
Thế này Adams, chúng tôi đang tìm cách xác nhận lại nhân dạng của người
chết. Cậu đã thấy cái xác lúc đưa lên boong phà chứ?”

“Đúng thế.”
“Hồi nào giờ cậu thấy người này không?”
“Hàng trăm lần rồi.” Gã hoa tiêu kéo kéo chiếc quần của mình một cách

ý tứ. “Ông ấy là chỗ quen biết bạn bè với tôi. Tất nhiên đầu ông ấy bị đập
nát bét cùng những chỗ khác đại loại như thế, nhưng tôi dám thề có Chúa
ông ấy là Charles Wood, người bán vé trên chiếc Crosstown.”

“Cớ gì khiến cậu tin thế?”
Hoa tiêu Adams dỡ chiếc mũ lưỡi trai gãi gãi đầu. “Cớ gì ư, tôi chỉ biết

là biết. Cùng vóc ấy, cùng mái tóc đỏ, cùng áo quần ấy - không thể nói
chính xác với ngài làm sao tôi biết - tôi chỉ biết là biết, thế thôi. Với lại, hồi
tối tôi còn chuyện trò với ông ấy trên phà mà lại.”

“Ô! Vậy ra cậu gặp ông ấy. Ở đâu - buồng hoa tiêu à? Tôi tưởng việc ấy

là phạm quy. Kể hết mọi chuyện tôi nghe nào, Adams.”

Adams đặng hắng, vỗ vỗ vào cái ống nhổ gần đó, ném một tia nhìn lúng

túng sang gã đàn ông cao lớn, nhợt nhạt, dãi dầm sương gió ngồi bên, đó là
viên thuyền trưởng. Rồi anh ta nói: “À, xem nào, tôi quen ông Charley
Wood này nhiều năm rồi. Ông ấy qua lại tuyến này gần chín năm còn gì,
đúng không Thuyền trưởng?” Viên thuyền trưởng dè dặt gật đầu, ông ta
khạc vào cái ống nhổ chính xác đến tuyệt đối. “Charles qua lại sống ở
Weehawken đây, tôi đoán vậy, vì ông ấy bao giờ cũng bắt phà qua sông tầm
10 giờ 45 khi hết ca trên xe điện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.