TẤN BI KỊCH X - Trang 110

“August Havemeyer, thưa sếp,” gã người nhỏ thó hồi hộp trả lời. Gã đội

chiếc mũ tròn trông như dân làm bàn giấy, cổ đeo cà vạt đen sợi mảnh; y
phục lùi xùi và nhem nhuốc. “Tôi là thợ in, đang tan sở về nhà.”

“Thợ in tan sở về nhà.” Bruno lắc lư bằng gót chân. “Được rồi,

Havemeyer, anh có thấy một hình người đàn ông rơi từ boong trên khi
chiếc phà vào bến không?”

“Có, thưa sếp, có.”
“Lúc ấy anh ở đâu?”
“Tôi đang ngồi trong gian phòng đó của chiếc phà, khoang hành khách

ấy, và tôi đang ngồi trên băng ghế nhìn ra cửa sổ,” gã người Đức vừa nói
vừa liếm cặp môi bọng mỡ. “Ngay khi con tàu bắt đầu đi vào cầu giữa
những… những khúc cây bự ấy.

“Hàng cọc chân cầu à?”
“Đúng thế, hàng cọc chân cầu. Ngay lúc ấy tôi thấy vật bự bự đen đen,

nó trông như - có vẻ tôi thấy như khuôn mặt gì gì đó nhưng nó mờ mờ
không rõ - rơi xuống ngoài cửa sổ đối diện từ đâu đó tầng trên. Nó, nó kêu
một cái rốp…” Havemeyer quệt một giọt mồ hôi từ môi trên run run của
gã. “Nó diễn ra nhanh quá…”

“Và đó là tất cả những gì anh thấy?”
“Vâng, thưa sếp. Tôi la lên, ‘Có người rơi xuống nước!’ và chừng như

những người khác cũng thấy vì ai nấy bắt đầu la lên…”

“Phần anh xong rồi, Havemeyer.” Gã nhỏ người thở phào lùi lại. “Nào,

các vị, mọi người có nhìn thấy giống thế không hử?”

Tất cả đồng thanh la có.
“Có ai thấy gì khác không, thấy qua khuôn mặt lúc nó rơi chẳng hạn?”
Không có tiếng trả lời. Ai nấy nhìn nhau ngờ vực.
“Tốt lắm. Jonas! Lấy tên tuổi, nghề nghiệp, địa chỉ.” Viên thám tử bước

vào giữa thẩm vấn từng người trong sáu hành khách còn lại bằng mấy câu
hỏi đơn điệu tẻ nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.