TẤN BI KỊCH X - Trang 112

miệng định nói rồi lại thôi, rồi bắt đầu đi qua đi lại trước cái xác nằm sõng
sượt, hai tay chắp sau lưng siết chặt đầy bức bối.

“Này Bruno,” ông hạ giọng, “tôi có chuyện cần nói riêng với anh.” Lỗ

mũi của vị công tố viên phập phồng; ông bước đến bên Thumm và hai
người bắt đầu thì thào to nhỏ, chốc chốc Bruno lại ngước mắt dò xét vẻ mặt
DeWitt. Cuối cùng ông gật đầu dứt khoát rồi bước đến tựa vào chiếc bàn.

Thumm nện bước chân chắc nịch lên sàn nhà, giương bộ mặt xấu xí của

ông một cách dữ tợn rồi tấn công thẳng vào DeWitt. “DeWitt, ban tối ông
lên chiếc Mohawk lúc mấy giờ? Ông bắt phà đi đâu?”

DeWitt vươn người hết mức chiều cao thiếu thốn của mình; từng sợi

từng sợi trong hàm ria chổi xể của gã dựng lên tua tủa. “Trước khi tôi trả
lời, thanh tra Thumm, vui lòng nói tôi biết ông có quyền gì hỏi đến chuyện
đi lại của tôi?”

“Làm ơn đừng cố tình làm khó bọn tôi, ngài DeWitt,” vị công tố viên cất

lời bằng giọng điệu khác thường.

DeWitt chớp mắt; tia nhìn của gã tìm cách đọc ý tứ trên nét mặt của

Drury Lane nhưng người diễn viên không hề biểu lộ dấu hiệu gì dù là tán
thành hay phản đối. Nhún vai, DeWitt quay lại nhìn Thumm. “Được lắm,
tôi bắt chuyến phà 11 giờ 30.”

“11 giờ 30? Thế có chuyện gì mà ông lại về nhà muộn thế?”
“Tôi sinh hoạt buổi tối dưới phố tại câu lạc bộ của tôi, Câu lạc bộ Chứng

khoán. Lúc gặp nhau trên phà tôi đã bảo ông vậy rồi.”

“Tất nhiên, tất nhiên ông đã nói thế.” Thumm nhét một điếu thuốc lá vào

khóe miệng. “Thế ông có lên xuống lúc nào đó ở boong khách tầng trên
chiếc Mohawk trong thời gian mười phút đi phà qua sông không?”

DeWitt cắn môi. “Lại nghi ngờ nữa sao, thanh tra? Không.”
“Ông có nhìn thấy người bán vé xe điện Charles Wood trên chuyến phà

ấy không?”

“Không.”
“Thế nếu thấy thì ông có nhận ra đấy là ông ấy không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.