TẤN BI KỊCH X - Trang 121

“Và ông nói,” Thumm hỏi tới. “Lý do duy nhất khiến ông lỉnh khỏi phà

là do ông mệt vì đợi và quyết định trở về Tây Englewood chớ gì?”

“Tôi e mình không thể mong chờ ông tin thế.” DeWitt nói khẽ.
Những đường huyết quản trên cổ Thumm phồng lên. “Dĩ nhiên là không

rồi, quỷ tha ông đi!”

Ông chộp mạnh tay Bruno rồi lôi ông này đến một góc phòng. Hai người

đàn ông thì thào hội ý thật căng thẳng.

Ngài Drury Lane thở dài nhắm mắt lại.
Đúng lúc này trung úy Peabody từ phòng chờ trở lại dẫn theo sáu người.

Các thám tử hối hả vào phòng trưởng ga mang theo những chiếc túi xách
đen rẻ tiền, năm chiếc cả thảy.

Thumm nói nhanh với Peabody: “Nào, sao rồi?”
“Đây là vài chiếc túi xách giống chiếc sếp bảo tôi tìm, và,” Peabody

cười, “cả những chủ nhân hồi hộp của chúng.”

“Có bất cứ gì trên chiếc Mohawk chăng?”
“Không thấy chiếc túi nào cả, sếp ạ, cả các cậu trên xuồng cảnh sát cũng

chẳng may mắn gì khi tìm kiếm ngoài sông.”

Thumm đến cửa gào lên: “Hicks! Guiness! Lên cả đây nào!”
Gã nhân viên phà và anh chàng lái xe điện đâm bổ lên lầu vào phòng, ai

nấy mặt mày hốt hoảng.

“Hicks, nhìn thử mấy cái túi này xem, có cái nào là của Wood chăng?”
Hicks nhìn đi nhìn lại những chiếc túi hành lý trên sàn. “À ha, tôi thấy

cái nào cũng thế, không nói chắc được.”

“Còn cậu thì sao, Guiness?”
“Khó nói lắm, cái nào như cũng giống giống cái nào, ngài thanh tra ạ.”
“Thôi được, ra ngoài.” Hai gã đàn ông biến mất.
Thumm quỳ xổm trên đôi mông rắn chắc của mình rồi lôi một chiếc túi

mở ra; bà tạp vụ già Martha Wilson liền bật một tiếng rên nhỏ đầy oán giận
rồi khụt khịt mũi. Thumm lôi ra một bọc áo quần lao công lem luốc, một
hộp đựng đồ ăn trưa và một cuốn truyện bìa mềm. Chán ngấy, ông cầm cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.