TẤN BI KỊCH X - Trang 149

Thanh tra Thumm nhíu mày. “Ông nhớ thử xem, có phải ông ấy luôn

đích thân gửi tiền cho mình? Tôi rất chú ý chỗ này. Ông ấy luôn một mình
hả?”

“Tôi không thể nhớ ra có bao giờ ông ấy đi cùng ai chưa.”
“Cảm ơn.”
Thumm rời ngân hàng và lần bước dọc theo đại lộ trở lại chỗ có ngôi nhà

cho thuê trọ của mụ Murphy. Cách tiệm bơ sữa ba căn có một cửa hiệu văn
phòng phẩm, Thumm bước vào.

Chủ hiệu là một ông cụ già ngái ngủ lừ đừ bước ra.
“Bác có biết ông Charles Wood sống ở nhà mụ Murphy trên kia và đã bị

sát hại tối qua trên phà không?”

Ông già nhanh nhảu chớp mắt. “Ồ, có, có! Ông ấy là khách hàng của tôi.

Ông ấy mua xì gà và giấy ở đây.”

“Ông ấy mua xì gà gì thế?”
“Cremos. Royal Bengals. Chủ yếu hai thứ đó.”
“Thế bao lâu ông ấy đến đây một lần?”
“Gần như hàng ngày sau giờ trưa, trước khi đi làm.”
“Hầu như hàng ngày hả? Có khi nào thấy ông ấy đi cùng ai chăng?”
“À không! Ông ấy luôn một mình.”
“Thế ông ấy cũng mua bút mực ở đây chứ?”
“Đúng, lâu lâu một lần, ít giấy với mực.”
Thumm bắt đầu cài cúc áo khoác, “Ông ấy lui tới đây bao lâu rồi?”
Lão chủ hiệu gãi gãi cái đầu bạc đã lâu không gội của mình. “Bốn hay

năm năm gì đó. Mà này, bộ ông là nhà báo hả?”

Nhưng Thumm chỉ lẳng lặng bước ra. Ông dừng lại một lát trên vỉa hè,

nhác thấy một cửa hàng bán đồ lót nam cách chừng vài cánh cửa đi, ông đi
nhanh đến và bước vào. Điều ông tìm hiểu được chỉ là Wood lâu thật lâu
mới ghé đây một lần mua vài thứ đồ lót. Không, bao giờ Wood cũng đến
một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.