TẤN BI KỊCH X - Trang 158

nay đã ghé đến đây ở lại ba hay bốn lần gì rồi. Ngoài ra thì ngài DeWitt
giao du với rất ít khách khứa.”

“Bác bảo là ‘rất ít’ sao, thế mà tôi nghe nói có vài người thi thoảng lưu

lại đây, họ là khách hàng, có lẽ vậy - là bạn làm ăn à?”

“Vâng, thưa ngài. Nhưng số đó cũng không nhiều và chỉ năm thì mười

họa mà thôi, thưa ngài. Chẳng hạn vừa rồi có một quý ông là doanh nhân
đến từ Nam Mỹ ở lại đây.”

Drury Lane lộ vẻ trầm ngâm. “Vừa rồi là bao lâu?”
“Ông ấy ở đây chừng một tháng, thưa ngài, và đã ra đi cách đây khoảng

một tháng.”

“Trước đó có bao giờ ông ấy ghé đây không nhỉ?”
“Theo trí nhớ của tôi thì không, thưa ngài.”
“Bác bảo Nam Mỹ à, là vùng nào ở Nam Mỹ thế?”
“Tôi không rõ, thưa ngài,”
“Chính xác thì ông ấy ra đi lúc nào vậy?”
“Tôi nhớ là vào ngày mười bốn tháng tám, thưa ngài.”
Lane im lặng giây lát. Khi cất lời lại ông nói chậm rãi, bằng giọng điệu

đầy quan tâm chú ý. “Bác thử nhớ xem liệu ngài Longstreet có lui tới vào
thời gian vị khách Nam Mỹ ấy đang lưu lại đây không?”

Jorgens đáp ngay: “Có chứ, thưa ngài. Thường xuyên hơn mọi khi rất

nhiều đấy ạ. Có một tối ngay sau hôm ngài Maquinchao đến đây - Felipe
Maquinchao là tên của vị khách ấy, thưa ngài - ngài DeWitt, ngài
Longstreet với ngài Maquinchao đã ở riêng cùng nhau trong phòng đọc
sách mãi đến quá nửa đêm.”

“Dĩ nhiên bác đâu biết họ trò chuyện những gì với nhau đúng không?”
Jorgens lộ vẻ hốt hoảng, “Ồ, không hề, thưa ngài!”
“Cố nhiên là không rồi. Tôi hỏi ngớ ngẩn thế thôi,” Drury Lane hạ giọng.

“Felipe Maquinchao, cái tên hơi lạ tai, ông ấy thế nào nhỉ, Jorgens, bác thử
mô tả ông ấy xem?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.