TẤN BI KỊCH X - Trang 247

“Hừm, ta sẽ sớm biết ngay thôi.” Thumm ra lệnh cho một số thám tử tản

đi tìm kiếm gã đàn ông đã biến mất.

“Anh muốn để cái xác ở đây sao, Thumm?” Bác sĩ Schilling hỏi.
“Để ông ấy vậy đi,” Thumm làu bàu. “Ta ra đằng trước hỏi vài câu xem

nào.”

Họ kéo nhau ra khỏi toa tàu chết chóc, để lai một thám tử canh giữ cạnh

người chết.

Jeanne DeWitt thu mình trên một chiếc ghế đang nức nở trên vai Lord.

Ahearn, Imperiale, Brooks đờ cả ra, ai nấy đều ngơ ngác bàng hoàng.

Mọi hành khách khác đã được hộ tống ra khỏi toa tàu, họ được dồn sang

toa phía trước.

Bác sĩ Schilling lặng lẽ bước dọc lối đi, ông đưa mắt nhìn xuống cô gái

đang khóc than yếu ớt. Không nói lời nào, ông mở chiếc túi y tế bên mình,
lấy ra một cái lọ nhỏ, bảo Lord đi lấy một tách nước, rồi kề miệng lọ vào lỗ
mũi run run của cô gái. Cô há miệng, nheo mắt, run rẩy, khi Lord mang
nước đến, nàng như một đứa trẻ đang cơn khát vội vàng uống lấy uống để.
Viên bác sĩ vỗ về lên đầu cô gái rồi ép nàng uống vào thứ gì đấy. Lát sau,
cô gái bình tâm lại, nhắm nghiền mắt rồi lả đi, đầu kê vào lòng của Lord.

Thumm ngồi phịch vào một trong những chiếc ghế bọc vải nhung màu

xanh lục rồi xoải chân. Bruno im lặng đưa mắt nhìn, thế rồi ông gật đầu ra
hiệu với Brooks và Ahearn, hai người này mệt mỏi đứng dậy, vẻ mặt cả hai
đều tỏ ra nhợt nhạt và căng thẳng. Trả lời những câu hỏi của vị công tố
viên, Brooks tóm tắt thuật lại buổi tiệc mừng tại khách sạn, trên đường đi
đến Weehawken, chờ đợi tại nhà ga, lên tàu, sự xuất hiện của Collins.

“DeWitt thì thế nào?” Bruno hỏi. “Có vui vẻ gì không?”
“Vui hơn bao giờ hết.”
“Trước giờ chưa hề thấy ông ấy vui đến thế,” Ahearn nhỏ giọng xen vào.

“Phiên tòa, sự hồi hộp - và rồi lời phán quyết… Vừa khi tôi nghĩ rằng ông
ấy đã được cứu thoát khỏi ghế điện …” Nói đến đây gã rùng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.