TẤN BI KỊCH X - Trang 268

Viên thám tử hắng giọng trong sự im lặng nặng nề tưởng như có thể sờ

được. “Hồi tối nay bà về đến nhà lúc mấy giờ?”

Bà hít mạnh một hơi. “Sao? Sao hả? Ông không…”
“Hãy trả lời câu hỏi.”
“Hai giờ… vài phút.”
“Nghĩa là, cách đây chừng hai tiếng à?”
“Phải.”
“Bà đã đi đâu?”
“Chạy xe, thế thôi.”
“Chạy xe.” Giọng điệu viên thám tử lộ rõ sự nghi ngờ. “Có ai cùng bà

chăng?”

“Tôi chỉ đi một mình.”
“Bà rời nhà lúc mấy giờ?”
“Một lúc lâu sau bữa ăn tối. Khoảng bảy giờ ba mươi. Tôi dùng xe riêng

rồi cứ thế mà chạy, rồi chạy…” Giọng bà nhỏ dần và viên thám tử kiên
nhẫn chờ đợi. Bà liếm đôi môi khô khốc và bắt đầu lại. “Tôi lái xe vào
thành phố. Sau một lúc tôi thấy mình ở Nhà thờ… Thánh John Thiên
chúa.”

“Trên đại lộ Amsterdam và phố Thứ Một Trăm Mười?”
“Phải. Rồi đỗ xe rồi đi vào. Chỉ ngồi đó một lúc lâu, và suy nghĩ…”
“Tại sao bà làm thế, phu nhân DeWitt?” Viên thám tử dấm dẳng gặng

hỏi. “Ý bà bảo tôi rằng bà chạy lên tận phố trên New York chỉ để vào một
cái nhà thờ rồi ngồi vậy đến hai tiếng à? Bà rời Thánh đường lúc nào?”

“A, có gì khác nhau hả?” Bà trở giọng tru tréo ầm lên. “Thực ra có gì

khác nhau hả? Ông nghĩ tôi giết ông ấy chắc? Ông nghĩ thế, rõ ràng ông
nghĩ thế, tất cả các người, ngồi cái kiểu như thế, chằm hăm vào tôi, phán
xét tôi…”

Bà bắt đầu khóc lóc, tuyệt vọng, đôi bờ vai thanh tú của bà giật liên hồi.
“Bà rời Thánh đường lúc mấy giờ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.