TẤN BI KỊCH X - Trang 269

Bà nhỏ tiếng thổn thức, cố nuốt lệ rồi nói đứt quãng: “Mười rưỡi hay

mười một giờ gì đấy, tôi không nhớ.”

“Thế rồi bà làm gì?”
“Chỉ lái xe rồi lái xe rồi lái xe.”
“Bà về Jersey đường nào?”
“Qua phà phố Thứ Bốn Mươi Hai.”
Viên thám tử vừa huýt gió vừa chăm chú nhìn. “Lại chạy luôn cả đoạn

đường xuống phố dưới giữa dòng xe cộ New York như mắc cửi? Vì sao?
Sao bà không qua phà ở phố Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm?”

Bà không nói gì.
“Thôi đi,” gã đàn ông cộc cằn. “Bà giải thích cho rõ ràng xem nào.”
“Giải thích ư?” Mắt bà tối sầm. “Tôi có gì mà giải thích. Tôi không biết

vì sao mình xuống phố dưới. Tôi chỉ lái xe, suy nghĩ…”

“A, suy nghĩ.” Gã nhìn trừng trừng, “về chuyện gì?”
Bà vừa đứng dậy vừa cuốn áo choàng quanh người. “Tôi thấy ông đi hơi

quá xa rồi đấy. Tôi nghĩ gì phải nói ông sao? Làm ơn tránh ra, tôi còn phải
về phòng.”

Viên thám tử bước ra trước mặt khiến bà chựng lại, sắc hồng trên má của

bà tái đi. “Không, bà không…” gã định nói thì Drury Lane cất giọng vui
vẻ: “Đúng thế, tôi nghĩ phu nhân DeWitt hoàn toàn đúng. Bà ấy đang căng
thẳng và sẽ là phải phép hơn khi tiếp tục hỏi bà ấy vào buối sáng - nếu đấy
là cần thiết.”

Viên thám tử nhìn xoáy vào Lane, ho lên rồi bước sang bên. “Được

thôi,” gã làu bàu, rồi miễn cưỡng nói thêm: “Xin thứ lỗi, thưa bà.”

Fern DeWitt biến mất, nhóm người lại dần dần rơi vào trạng thái vô cảm

xúc.

Lúc bốn giờ mười lăm, không ai để ý ngài Drury Lane đang làm một

việc lạ lùng, khó hiểu.

Ông ở một mình trong thư phòng của nhà DeWitt, chiếc áo choàng thụng

vắt qua một chiếc ghế. Vóc dáng cao lớn khỏe mạnh của ông đi qua đi lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.