TẤN BI KỊCH X - Trang 271

Jorgens rời đi rồi quay lại cùng Lionel Brooks, mái tóc vàng điểm bạc rối

bù, ánh mắt đỏ kè và mất ngủ.

“Ngài Lane, hỏi tôi à?”
“Vâng, tôi hiểu chỉ có ngài và DeWitt biết mật mã của két sắt trong thư

phòng, ngài Brooks.” Vẻ cảnh giác hiện ra trong mắt Brooks. “Có thể cho
tôi biết mật mã ấy được chăng?”

Viên luật sư xoa cằm. “Yêu cầu này hơi khác thường đấy ngài Lane à.

Xét về đạo đức nghề nghiệp tôi không chắc mình có quyền cho ngài số mã
ấy không. Còn về pháp lý mà nói thì… Việc này đặt tôi vào vị trí thật khó
xử. Ngài biết đấy, số mã này ngài DeWitt trao cho tôi cách đây đã lâu. Ông
ấy bảo tôi rằng ông ấy không muốn điều này được đưa vào hồ sơ, và nhỡ có
chuyện gì xảy ra với ông ấy, thì ông ấy muốn cái két sắt chỉ được tiếp cận
qua những kênh chính thức…”

“Ngài làm tôi kinh ngạc quá đỗi, ngài Brooks ạ,” Lane nhỏ nhẹ. “Nếu

vậy tôi lại càng nhất định muốn mở chiếc két sắt ấy hơn bao giờ hết. Ngài
tất nhiên biết thừa tôi có thẩm quyền cần thiết. Thế ngài chuyển số mã ấy
sang công tố viên nhé?” Ông mỉm cười, nhưng mắt thì dán chặt vào những
đường cơ co thắt trên miệng người luật sư.

“Nếu đấy là ý chí ngài muốn thấy,” Brooks yếu ớt, “thì đó thực sự là vấn

đề chính thức hoàn toàn.”

“Nhưng đây không phải là ý chí, ngài Brooks ạ. Mà này, chắc ngài biết

thứ đựng trong két sắt đấy chứ? Hẳn là vật gì đấy quý giá nên mới bí ẩn
đến vậy.”

“Ồ, không, không! Tôi luôn ngờ bên trong có gì đấy đặc biệt song tất

nhiên tôi chả đời nào có ý dò hỏi DeWitt.”

“Ngài Brooks à,” Lane bỗng đổi giọng, “tôi nghĩ tốt hơn ngài nên cho tôi

cái số mã ấy đi thôi.”

Brooks lưỡng lự, mắt nhìn tránh ra nơi khác… Thế rồi sau một cái nhún

vai ông rì rầm một chuỗi ký hiệu số. Lane chăm chú nhìn vào đôi môi đang
mấp máy. Ông gật gù, rồi không một lời lùi bước trở vào thư phòng và
khép cửa lại trước mặt Brooks.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.