“Thật tệ làm sao, tôi đã quên kể ngài tên của những gã cùng hợp tác làm
ăn đấy. Bọn họ là Harry Longstreet, Jack DeWitt, và… xem nào - Sí!
William Crockett.
“Đợi một lát, thưa ngài.” Mắt Lane sáng lên. “Ngài biết rằng hai trong số
những người bị án mạng vừa rồi ở vùng này là hai người hùn vốn của hãng
DeWitt & Longstreet chứ?”
Ajos trợn tròn đôi mắt đen. “Dios
” Ông kêu lên. “Quả là tin sốt dẻo.
Thế thì những lời cảnh báo trước của họ đã…”
“Ý ngài là sao?” Lane hỏi ngay.
Viên lãnh sự ngửa hai bàn tay. “Vào tháng Bảy vừa rồi, cảnh sát Uruguay
nhận được một lá thư nặc danh, được đóng dấu bưu điện New York. Mãi
sau này DeWitt mới thừa nhận là người đã gửi lá thư đó. Trong thư nói
rằng, tên tù vượt ngục Stopes hiện đang ở New York và đề nghị Uruguay
tiến hành điều tra. Lẽ cố nhiên sau khi đối chiếu lại hồ sơ cũ, phía chúng tôi
đã hành động tức thì, cho dù chính phủ bấy giờ đã thay đổi, và Maquinchao
được giao phụ trách vụ án này. Phối hợp cùng với tôi, và suy đoán rằng chỉ
có mấy tay cùng làm ăn cũ mới biết mà gửi những thông tin như thế đến
Uruguay, Maquinchao tìm kiếm hành tung của họ và khám phá được
Longstreet và DeWitt quả thực sống ở thành phố này, và đang là những
người có địa vị. Ông ấy tìm cách dò la tin tức của William Crockett là gã
thứ ba trong cái liên minh khai khoáng cũ ấy nhưng không thành công.
Crockett đã tách ra khỏi nhóm ba người khi họ trở về Bắc Mỹ, hoặc do bất
hòa hoặc vì gã muốn tự do chi dùng tài sản giàu có của mình thì tôi không
biết chắc. Mà có lẽ cả hai lý do này đều không đúng. Tất nhiên mọi chuyện
chỉ là phỏng đoán mà thôi.”
“Vậy là Maquinchao tiếp cận DeWitt và Longstreet,” Lane từ tốn gợi
chuyện.
“Đúng thế. Ông ấy đã tìm đến DeWitt, tiết lộ thông tin về mình và đưa lá
thư ấy ra, thế rồi sau một hồi lưỡng lự, DeWitt đã thú nhận rằng ông ta
chính là tác giả lá thư ấy. Ông ta mời Maquinchao ở nhà của mình trong
thời gian lưu lại đây, và xem đây như một kiểu trụ sở để thực hiện công