TẤN BI KỊCH Y - Trang 117

“Chả biết được đâu,” viên thanh tra đáp. Ngài xé bao bọc và dấu niêm

phong, tháo nút chai, và giơ nó lên mũi mình. Một mùi vani mạnh từ từ
thấm vào không khí trong phòng ngủ; chắn chắn đây là một chai vani thật.
Nó còn đầy nguyên và chưa bị đụng vào.

Louisa Campion lúc lắc người, hai lỗ mũi mở ra. Cô khịt mạnh mũi, và

xoay đầu về phía cái chai, giống như một con ong mật đánh hơi từ xa.
Những ngón tay cô cứ khua lên.

“Cô ấy nói chính nó - chính mùi này.” Bà Smith xúc động kêu lên.
“Thật à?” Drury Lane khẽ hỏi, giờ đã quay người lại và đang nhìn đôi

môi của bà y tá. Ông sải bước về phía trước và xếp một thông điệp trên tấm
bảng. “Mùi có mạnh như cô đang ngửi thấy không?”

Không hẳn. Tối qua mùi nhẹ hơn.
Lane gật đầu có phần vô vọng. “Trong bếp có kem không, bà Arbuckle?”
“Không, thưa ngài.”
“Hôm qua có không?”
“Không, thưa ngài. Cả tuần chẳng có gì.”
“Không thể hiểu nổi nữa,” Lane nói. Đôi mắt ông như rực lên vẻ suy tư

hơn bao giờ hết, khuôn mặt ông trẻ trung và tươi tắn, nhưng có điều gì đó
mệt mỏi trong đó, như thể ông đã kiệt sức vì suy tư. “Thanh tra, có thể sẽ
tốt nếu tập hợp tất cả mọi người trong nhà lại đây ngay lập tức. Còn bà
Arbuckle, nếu có lòng, xin mời bà thu thập và mang vào đây tất cả các loại
bánh kẹo trong nhà.”

“Pink,” thanh tra Thumm gắt, “anh hãy đi theo hộ tống cho chắc.”

Căn phòng giờ đã đầy người. Mọi người đều có mặt: Barbara, Jill, Conrad,
Martha, George Arbuckle, Virginia người hầu gái, Edgar Perry, thậm chí
Chester Bigelow và John Gormly, hai người bọn họ vẫn kiên trì bám lại
trong ngôi nhà. Conrad dường như choáng váng, và cứ mải ngẩn người
nhìn viên cảnh sát ở bên cạnh mình. Những người khác đều có vẻ trông
ngóng… Thanh tra Thumm ngập ngừng, sau đó lùi lại. Ngài và Bruno đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.