TẤN BI KỊCH Y - Trang 189

trong phân tích của ngài, ngài Lane ạ!”

Lane ngồi im lặng một lúc; và rồi hai người khách giật mình khi nghe

thấy tiếng ông cười khoái chí ra mặt. “Tại sao, ngài Bruno,” ông nói, “tôi
đã nghĩ chuyện đó thật hiển nhiên cơ đấy.”

“Hiển nhiên?” hai người còn lại cùng thốt lên.
“Phải rồi! Không phải ư?”
“Không phải gì cơ?”
“Ồ, được rồi,” Lane lại bật cười một lần nửa. “Rõ ràng là lỗi của tôi khi

toàn bỏ qua mà không chỉ ra điều mà tôi nghĩ là quá đỗi hiển nhiên. Người
như ngài, Bruno ạ, một luật sư có đầu óc quá loanh quanh, kiểu gì cũng đặt
một câu hỏi như thế. Nó bắn thẳng vào tôi, kiểu như lời bác bỏ vào phút
chót?”

“Tôi vẫn muốn nghe diễn giải của ngài,” Bruno bình tĩnh nói.
“Được thôi.” Lane trấn tĩnh lại và nhìn chằm chằm vào lò sưởi. ”Vậy là

ngài muốn biết tại sao tôi lại nghĩ rằng kẻ hạ độc và kẻ giết người chỉ là
một…? Câu trả lời là: Tôi không nghĩ, tôi biết chắc như thế. Tôi sẽ chỉ ra
một bằng chứng xác đáng.”

“Việc đó khó đấy,” thanh tra Thumm nói.
“Tôi sẵn sàng chờ bị thuyết phục đây,” vị công tố viên nói.
“Có lẽ, giống như những giọt nước mắt không thể bác bỏ trong mắt

người phụ nữ,” Lane nở một nụ cười, “lập luận của tôi sẽ là quá thuyết
phục… Tôi có thể bắt đầu bằng cách nói rằng hầu hết sự việc đều hiện lên
trên sàn phòng ngủ.”

“Sàn phòng ngủ?” Thumm nhắc lại. “Dấu vết của một người ư?”
“Ôi chao, thanh tra à! Tôi ngạc nhiên trước sự thiếu sáng suốt của ngài

đấy. Ngài có đồng ý với tôi không nào, rằng nếu có hai hung thủ chứ không
phải một, thì chắc chắn chúng sẽ vào phòng tại những thời điểm khác nhau
- vì mục đích của mỗi kẻ khác nhau, một kẻ muốn đầu độc Louisa, kẻ kia
muốn giết bà Hatter?”

Hai người còn lại cùng gật đầu.
“Được rồi. Vậy kẻ nào sẽ vào phòng trước đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.