Đôi mắt ông tối sầm khi lấy nó ra khỏi hốc và xem xét kỹ càng hơn. Cái
ống không có nhãn và đựng đầy một chất lỏng màu trắng. Khi ông cẩn thận
dò xét, trong cái hốc còn có một dụng cụ bịt đầu cao su để nhỏ giọt nữa.
Nhưng lần này ông không chạm tay vào. Thay vào đó, không đặt viên gạch
rời về vị trí cũ, ông trèo khỏi bức tường gạch và đáp xuống sàn phòng thí
nghiệm, tay cầm ống chất lỏng màu trắng, và khom lưng, luồn người qua
phòng thí nghiệm.
Đôi mắt ông màu xanh lá cây lạnh lùng, giờ thì xanh nhiều hơn xám, như
thể ông đang chịu một nỗi đau. Vẻ buồn rầu, người đầy bụi bẩn, ông bỏ cái
ống nhỏ vào một túi áo khoác đã cởi ra, đi đến chỗ một cái bàn thí nghiệm
cháy dở, lấy cuộn giấy bám muội ra khỏi túi và từ từ mở ra nó… Hóa ra đó
là vài tờ giấy mỏng rẻ tiền loại dùng cho máy chữ, ghi đầy những chữ viết
tay. Ông bắt đầu đọc.
Đây là khoảnh khắc đáng chú ý trong cuộc điều tra này, như Lane thường
chỉ ra sau đó. Nhưng từ biểu hiện trên khuôn mặt khi đọc các tài liệu, có thể
nói khám phá này chỉ khiến ông càng thêm thất vọng hơn là hoan hỉ. Chắc
chắn là thế rồi, khi đọc mấy tờ giấy khuôn mặt ông tối sầm lại; ông gật đầu
ủ rũ theo thời gian, như thể thông tin đọc được đã đưa đến kết luận nào đó;
biểu cảm của sự kinh ngạc tột độ trải khắp khuôn mặt ông. Nhưng những
biểu hiện tạm thời trôi qua thật nhanh, và khi đọc xong, dường như ông
chẳng muốn cử động nữa, như thể cứ ngồi đây thôi thì ông có thể đánh lừa
thời gian, các sự kiện và thảm kịch không thể tránh khỏi lờ mờ hiện ra phía
trước. Nhưng rồi ông chớp mắt, tìm bút chì và giấy quanh đó, rồi bắt đầu
viết lấy viết để. Ông viết một lúc lâu, cẩn thận chép lại từng từ của tài liệu
được tìm thấy. Khi kết thúc, ông đứng dậy, nhét cả hai bản sao và bản gốc
vào trong túi, mặc áo khoác vào, chải sạch bụi bẩn trên quần, rồi mở cửa
phòng thí nghiệm. Ông trông ra ngoài hành lang. Nó vẫn yên ắng và trống
không.
Ông đứng đó chờ đợi một lúc lâu, lặng im như chết. Cuối cùng ông nghe
thấy tiếng bước chân ở tầng dưới. Ông cử động và đi đến chỗ lan can cầu
thang. Nhìn qua lan can, ông trông thấy bà Arbuckle đang đi lạch bạch về
phía nhà bếp. “Bà Arbuckle,” ông gọi bằng giọng nhẹ nhàng.