TẤN BI KỊCH Y - Trang 22

khổ như thế, Louisa cũng không bao giờ biểu lộ ra; và chắc chắn là quan hệ
của cô với người phụ nữ sản sinh ra cảnh không may kia cũng như mọi mối
quan hệ giữa mẹ và con gái khác.

Dễ thấy là tai họa của Louisa có nguyên nhân từ người mẹ. Có tin đồn

khi cô sinh ra rằng cha cô, Tom Campion, là người chịu trách nhiệm; rằng
có thứ gì đó xấu xa trong máu ông ta đã truyền sang đứa con. Nhưng khi
Campion và Emily li dị rồi Emily đã tái giá chỉ để sinh ra những đứa trẻ
nhà Hatter điên của riêng mình, mọi người đều tin chắc rằng lỗi lầm thuộc
về bà mẹ. Điều này được củng cố bởi sự thật mà sau đó người ta mới nhận
ra là Campion từng có một đứa con trai hoàn toàn bình thường trong cuộc
hôn nhân trước đó. Cánh báo chí quên luôn Campion, ông ta chết vài năm
sau khi li dị Emily trong hoàn cảnh bất thường; người con trai biến mất; và
Emily, giữ được York Hatter bất hạnh cho trái tim mình, đưa đứa con gái tật
nguyền của cuộc hôn nhân đầu đến ngôi nhà thừa kế từ tổ tiên ở khu
Washington Square… ngôi nhà mà, sau một thế hệ đầy tai tiếng, được định
sẵn sẽ bị nhấn chìm trong bi kịch, thứ bi kịch nhức nhối và đớn đau đến nỗi
những gì đã xảy ra trước đó chỉ như một khúc dạo đầu nhạt nhẽo.

Vở kịch cay đắng bắt đầu khoảng hơn hai tháng sau khi xác chết của

York Hatter được vớt trên vịnh. Nó bắt đầu một cách hết sức bình thường.
Theo thông lệ, bà Arbuckle, người giúp việc và bếp núc của nhà Hatter,
đang chuẩn bị món cocktail trứng sữa hằng ngày cho Louisa Campion sau
bữa trưa. Đây là món được chuẩn bị theo yêu cầu của bà Emily; Louisa,
ngoài chuyện có một trái tim khá yếu ớt, thì thể trạng khá tốt, và có thể nói
là ở cái tuổi bốn mươi, phúng phình và mềm mại, cô không cần nhiều chất
đạm khi ăn kiêng. Nhưng đâu thể chối từ sự nài nỉ của phu nhân Hatter; bà
Arbuckle chỉ là người hầu, và luôn được nhắc nhở về sự thật đó; còn
Louisa, người đủ mềm mỏng để bàn tay sắt của bà mẹ uốn nắn, chỉ còn biết
hằng ngày cứ sau bữa trưa thì tự giác tới phòng ăn tầng dưới cùng để uống
thứ đồ tinh túy của tình mẫu tử kia. Một thói quen lâu ngày, đủ quan trọng
để sau này nó sẽ còn được nhắc lại. Bà Arbuckle, người không dám mơ về
việc trái lời bà chủ dù chỉ một li, thì luôn đặt một cái ly cao ở góc tây nam
bàn ăn, cách rìa bàn tầm năm phân - nơi mà Louisa luôn có thể sờ thấy, cầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.