TẤN BI KỊCH Y - Trang 76

ai sống trong ngôi nhà này đều điên hết. Tôi bắt đầu cảm thấy mình cũng bị
điên rồi.”

Vợ chồng Arbuckle đều cao ráo, vẻ khỏe mạnh của tuổi trung niên; họ

trông giống anh trai và em gái hơn vợ chồng, cả hai đều có nét mặt thô và
da mặt sần sùi, với lỗ chân lông to và nhờn: những người nông dân, cả hai
bọn họ, được thừa hưởng gien to béo và óc lãnh đạm - cả hai đều nghiêm
túc và không cười, như thể cái không khí đang trấn áp ngôi nhà này đã
nghiền nát họ.

Bà Arbuckle tỏ ra lo lắng. “Tối qua tôi đi ngủ lúc mười một giờ,” bà nói.

“Với George - chồng tôi. Chúng tôi là những người hiền hòa; chúng tôi
không biết gì về chuyện này hết.”

Viên thanh tra gắt. “Ngủ cho đến sáng sao, cả hai người?”
“Không,” người phụ nữ nói. “Khoảng hai giờ sáng thì có tiếng chuông

reo. George bật dậy, mặc vội quần áo và đi xuống nhà.” Thumm gật đầu ủ
ê; có lẽ ngài chờ đợi một lời nói dối. “Khoảng mười phút sau ông ấy trở lên
và bảo: ‘Barbara, cô chủ để quên chìa khóa.’” Bà Arbuckle hít một hơi.
“Sau đó chúng tôi ngủ tiếp và không biết chuyện gì khác cho đến tận sáng.”

Mái đầu bờm xờm của George Arbuckle khẽ gật. “Đúng vậy,” ông nói.

“Có Chúa chứng giám. Chúng tôi chẳng hề biết gì sất.”

“Ông chưa được phép lên tiếng,” Thumm nói. “Giờ thì…”
“Bà Arbuckle,” Lane bất ngờ xen vào. Bà ta nhìn ông bằng vẻ tò mò của

phụ nữ - một phụ nữ trông như đàn ông. “Bà có thể cho chúng tôi biết là
trái cây được đặt trong phòng của bà Hatter mỗi ngày phải không?”

“Đúng thế. Cô Louisa Campion thích ăn trái cây.” bà Arbuckle xác nhận.
“Hiện trên gác đang có một bát trái cây. Nó được để đấy từ bao giờ?”
“Hôm qua. Tôi luôn giữ cho bát đầy trái cây tươi. Bà Hatter muốn vậy.”
“Cô Campion thích tất cả các loại trái cây à?”
“Vâng. Cô ấy…”
“Vâng, thưa ngài,” thanh tra Thumm xẵng giọng.
“Vâng thưa ngài.”
“Còn bà Hatter thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.