9
Bài Học Về Logic
Chúng tôi tìm thấy lâu đài Hamlet đang đắm mình trong những tấm thảm
xanh, trần nhà khổng lồ của lâu đài mang màu xanh ngút mắt, những bức
tường véo von tiếng hót của ngàn loài chim. Được ăn học trong nền văn
minh cực kỳ hiện đại, tôi không còn là một thiếu nữ điềm tĩnh thở dài đa
cảm trước những vẻ đẹp giản dị của trái đất; nhưng tôi phải thú nhận rằng
tính ngọt ngào, mãnh liệt của thiên đường này xâm chiếm đầu óc tôi, tôi
phải nín thở còn háo hức hơn cả một trinh nữ lạnh lùng được cho rằng sẽ
làm thế, trong những ngày sống với khí carbon và xà lim sắt thép.
Chúng tôi tình cờ bắt gặp ngài Drury Lane, ngồi theo kiểu của Thánh
Gandhi, trên một đồi rậm cỏ dưới ánh mặt trời. Có biểu hiện hơi khổ sở
trên gương mặt ông; và chúng tôi thấy ông đang nhận một thìa đầy thuốc
chán ngắt từ tay con quỷ ranh mãnh Quacey khó tin ấy. Người đàn ông nhỏ
thó có làn da nhám già nua nhăn nhó băn khoăn. Ngài Lane nuốt ực thứ
nước khó uống ấy, nhăn mặt, tay kéo chặt hơn chiếc áo choàng vải bông
vào phần thân để trần. Da thịt phần thân trên của ông vẫn săn chắc so với
một người ở tuổi bảy mươi; nhưng ông gầy ghê gớm, và rõ ràng là ông
không khỏe.
Rồi ngước mắt lên, ông trông thấy chúng tôi. “Thumm!” ông reo lên,
gương mặt bừng sáng. “Và Patience nữa, cháu yêu! Chỉ cần đứa cháu nhỏ
này thôi còn tốt hơn nhiều thuốc của người đấy, Caliban
!”
Ông đứng phắt dậy, nồng hậu xiết chặt tay chúng tôi, vui sướng, hai con
mắt sáng ngời, nói năng liến thoắng như một cậu nhóc học sinh, sự chào
đón chân thành của ông làm bố con tôi hết sức xúc động. Ông xua Quacey
đi lấy đồ uống có đá rồi kéo tôi ngồi xuống cạnh chân ông.