sử dụng, tôi nhớ rằng một người hơi xanh xao đang ngồi trên một ghế dài
cách đó vài thước đứng lên nhìn bác sỹ. Rõ ràng ông ta nghĩ rằng chủ nhà
của tôi đến từ một trong các phòng mổ, nơi người ông ta quan tâm đang
được làm phẫu thuật. Tôi sẽ không bao giờ quên được gương mặt người
đàn ông tội nghiệp đó. Một khuôn mặt nhìn chung là giản dị, giờ đây bao
trùm là nét mặt phức tạp nhất - nỗi sợ hãi phờ phạc khổ sở cạnh tranh với
niềm hy vọng yếu ớt, gắng gượng…
Khi Aaron Dow nghe tiếng chìa khóa lanh canh trong ổ khóa xà lim,
ngước nhìn nhóm nhỏ chúng tôi đứng đó, gương mặt ông ta quặn lại chỉ
còn như một nét biểu cảm. Tôi tự hỏi đã xảy ra chuyện gì với cái vẻ “tự
mãn” mà công tố viên Hume đã mô tả vài ngày trước, khi anh ta cho rằng
Dow đã phản mình sau khi đối mặt với bác sỹ Fawcett. Đây không phải là
kẻ bị buộc tội chắc chắn mình sẽ được ân xá. Niềm hy vọng từng lấp lánh
trên chiếc mặt nạ đau khổ và sợ hãi đó đang ở vào trạng thái le lói nhất. Đó
là hy vọng chập chờn của một con thú bị săn đuổi, cảm nhận thấy mình
không còn đường thoát. Những đường nét nhỏ sắc sảo của ông ta bị nhơ
bẩn, cứ hệt như thể ông ta là một bức vẽ bằng chì than ai đó lỡ tay làm nó
nhòe nhoẹt. Con mắt ông ta nhìn trừng trừng như ma trơi, viền quanh một
màu đỏ, một vòng cung thâm quầng đỏ ngầu. Râu ria lâu ngày không cạo,
quần áo ông ta cáu bẩn. Đối tượng đáng thương nhất tôi từng chứng kiến,
tim tôi như bị ai bóp nghẹt khi thấy vẻ ngoài của ông ta. Tôi liếc nhìn
Drury Lane, gương mặt ông rất nghiêm nghị.
Người gác ngục lười nhác mở tung cửa ra cho chúng tôi, ra hiệu chúng
tôi bước vào, đóng chặt rồi khóa lại.
“Xin chào, xin chào,” Aaron Dow u ám thốt lên, căng thẳng ngồi trên
mép chiếc giường tồi tàn của ông ta.
“Chào Dow,” bố tôi nói với sự thân mật miễn cưỡng. “Chúng tôi dẫn một
người tới gặp ông. Đây là ngài Drury Lane. Ông ấy muốn nói chuyện với
ông.”
“Ồ.” Ông ta chỉ nói có thế, nhưng nhìn chằm chằm ngài Lane như con
chó chờ được ném xương.