TẤN BI KỊCH Z - Trang 13

Giới. Chẳng có gì tôi được ngắm tại Pháp - thậm chí cả ở sông Rhine - có
thể sánh được sự thanh bình và vẻ đẹp tuyệt vời của những cánh rừng ấm
áp rậm rạp này, những con đường sạch không tì vết, những đám mây đen
trên đầu, con sông xanh lững lờ dưới chân. Và bản thân cái lâu đài đó! Có
thể nó đã được chuyển đến đây trên tấm thảm ma thuật từ những ngọn đồi
cổ của nước Anh. Nó hùng vĩ, trang nghiêm, tuyệt đẹp và có nét Trung cổ.

Chuyến du ngoạn dẫn chúng tôi băng qua cây cầu bằng gỗ độc đáo, qua

một cánh rừng riêng có thể đã từng là Rừng Sherwood - tôi nửa mong có
chàng Friar Tuck nào đó nhìn lén chúng tôi từ sau một thân cây - đi qua
cánh cổng chính của lâu đài rồi bước vào khuôn viên. Chúng tôi dám nói
rằng đi đến đâu cũng thấy những người mỉm cười với chúng tôi, hầu hết họ
đã nhiều tuổi và đang sống nhờ vào lòng “rộng rãi” của ngài Drury Lane.
Ông cho xây dựng trong pháo đài dễ tiếp cận này một nơi trú ẩn cho người
trong giới nghệ thuật bị eo hẹp về kinh tế. Bố tôi quả quyết rằng vô số
người đã chúc phúc cái tên Drury Lane vì sự ban phát hào phóng của ông.

Thống đốc Bruno gặp gỡ chúng tôi trong các khu vườn. Ông vẫn chưa

thông báo với quý ông già nua kia và chọn cách chờ chúng tôi đến. Trông
ông ấy vẫn phong độ - có dáng người chắc nịch, mặt vuông, trán cao, đôi
mắt sắc sảo của người trí thức và quai hàm xương xẩu của một đấu sĩ. Đoàn
quân nhân của bang đi cùng ông, cảnh giác lởn vởn phía hậu cảnh.

Nhưng tôi quá háo hức nên không chỉ nghĩ đến ngài thống đốc. Đang

chậm rãi bước về phía chúng tôi, qua những cây thủy lạp với các cây thông
đỏ viền quanh, là một ông già - một người rất già, tôi ngạc nhiên nghĩ.
Những miêu tả của bố về ngài Lane luôn khiến tôi nghĩ đến một người còn
trẻ tuổi, cao lớn đang ở vào thời điểm đẹp nhất trong đời. Giờ tôi nhận ra
mười năm qua đã tệ bạc với ông ấy thế nào. Đôi vai rộng của ông rũ xuống,
đám tóc bạc bù xù rậm rì thưa đi, khuôn mặt hằn nếp nhăn, đôi bàn tay khô
héo và bước chân khỏe mạnh phải run rẩy. Nhưng đôi mắt ông vẫn tinh anh
- đôi mắt vui nhộn, thông thái, trong veo sáng lấp lánh khiến người ta bối
rối. Đôi má ông ửng hồng, ban đầu dường như ông không nhận ra tôi. Ông
xiết chặt tay bố tôi, thống đốc Bruno và áp sát vào người họ thì thầm: “Ôi
hai ngài thật có lòng quá, có lòng quá!” Tôi đã luôn tự xem mình như một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.