TẤN BI KỊCH Z - Trang 148

“Dĩ nhiên rồi,” bố tôi mơ màng nói, ”cần phải có gan. Nhưng ngài có thể

tự tạo cho mình và người dân đất nước này một cú đảo chiều ngoạn mục,
bằng cách phơi bày hết bọn chúng. Trở thành một dạng như anh hùng đô
thị, vì Chúa!”

“Hừm.” Đôi mắt Clay bắt đầu sáng lên. “Tôi chưa bao giờ nghĩ theo kiểu

đó, ngài thanh tra! Có lẽ ngài nói đúng. Phải, tôi tin ngài nói đúng. Tôi sẽ
thử xem. Tôi sẽ gọi lại cho anh ta bây giờ và nói rằng tôi đã đổi ý!”

Tôi kìm lòng không lên tiếng phản đối. Được ích lợi gì đâu? Vừa nghĩ

tôi vừa lắc đầu trong bóng tối. Tôi không quá lạc quan vào sự thành công
của mưu mẹo mà bố tôi nghĩ ra. Dường như với tôi ông bác sỹ có râu, với
tham vọng sắc sảo và to lớn này đã nhìn thấu ý định của bố tôi nhiều tuần
trước, đã nghi ngờ các cuộc điều tra của ông vào các tài khoản và hồ sơ của
công ty Clay; anh ta đưa ra đề nghị tiến cử Clay vào chức thượng nghị sĩ vì
biết ông sẽ từ chối, biết rằng bố tôi sẽ thúc ép ông nhận lời. Có lẽ đây là lý
luận quá tinh tế. Tôi biết điều này từ bố tôi - nhưng điều quan trọng - đó là
ngay từ khi chúng tôi xuất hiện lần đầu tiên trong khung cảnh, cái mùi dối
trá đặc biệt liên quan đến công ty Đá cẩm thạch Clay chống lại Fawcett đã
mất đi. Quý ông này giờ đang nằm im, ẩn mình. Đưa Elihu Clay lên làm
ứng cử viên của nhóm Fawcett, anh ta cũng đang bôi trơn công dân trung
thực nhất bằng thứ bàn chải nhơ bẩn, thậm chí có lẽ còn dụ dỗ ông ta tham
gia kế hoạch quanh co nào đó thực sự khiến ông ta kín miệng mãi mãi,
không tiết lộ điều gì liên quan đến đối tác thầm lặng của mình.

Dù sao đi nữa, vì đây chỉ là những nghi ngờ và tôi cảm thấy bố tôi có lẽ

đã biết rõ nhất. Tốt hơn hết tôi nên giữ lại điều đó cho mình.

“Chỉ là một trò đùa thối tha nữa mà thôi!” Jeremy kêu lên khi cha anh ta

đứng dậy đi vào nhà. “Ngài thanh tra, đó là một lời khuyên cực tồi đấy.”

“Jeremy,” cha anh ta nghiêm khắc nói.
“Con xin lỗi, nhưng con không im lặng được. Nghe con nói, nếu bố chấp

nhận vụ này khi bước ra bố sẽ nhơ nhớp đấy.”

“Tại sao không nhường quyền quyết định cho bố?”
“Được, con sẽ làm thế.” Jeremy nhảy dựng lên. “Đó là đám tang của bố

đấy,” anh ta nói gở mồm. “Nhưng đừng nói rằng con không báo trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.