TẤN BI KỊCH Z - Trang 198

“Aaron Dow,” tôi thì thầm, “ông sẽ chẳng nhận được gì nếu làm thế này.

Ông biết tôi tin tưởng vào sự vô tội của ông như thế nào, và ngài Lane -
quý ông già thông minh, nhân hậu đã thử ông trong xà lim - và còn bố tôi
nữa, thanh tra Thumm, họ đều tin…”

“Chúng sẽ không tha cho Aaron Dow này được sống,” ông ta lẩm bẩm.
“Aaron Dow, làm thế này tòa chắc chắn sẽ xử ông tội chết!” Tôi kêu lên.

“Ông tự thú đi, đó là cách duy nhất cứu vớt ông…” Cứ thế tôi tiếp tục nói
mãi, chỉ nhận thức được một nửa những gì tôi đang nói. Tôi nghĩ mình đã
lầm bầm điều gì đó về việc chúng tôi sẽ đại diện cho ông ta, về cách chúng
tôi nhất định sẽ cứu ông ta ra sao…

Dù ở một khoảng cách xa, tôi lờ mờ nghe thấy Dow thì thầm đứt quãng:

“Tôi vô tội, thưa cô. Tôi chưa bao giờ tấn công ông ta. Tôi không bao giờ
làm thế. Cứu tôi đi, cứu tôi đi!” Ông ta quỳ sụp xuống, bắt đầu hôn lên hai
tay tôi. Tôi cảm thấy hai đầu gối mình run lẩy bẩy. Khẩu súng lục bốc khói
rơi xuống sàn nhà. Tôi đỡ ông già đứng dậy, quàng tay lên đôi vai héo hon
của ông ta, mở cửa bước ra ngoài. Tôi tin ông ta sẽ lặng lẽ tự nộp mình.

Thế rồi tôi ngất đi. Điều tiếp theo tôi biết là gương mặt Jeremy sát gần

mặt tôi, và ai đó đang xối nước lên mặt tôi.

Chỉ còn sự suy sụp đắng cay. Tôi vẫn không ngừng run rẩy mỗi khi nghĩ

lại về buổi chiều hôm đó. Bố tôi cùng ngài Lane bất ngờ xuất hiện từ nơi
nào đó. Tôi nhớ mình đang ngồi trong văn phòng của John Hume lắng nghe
câu chuyện của Dow. Và tôi cũng nhớ ông ta cúi gập người trên ghế ra sao,
chốc chốc lại hèn hạ quay đầu nhìn hết mặt tôi, mặt ngài Lane rồi mặt bố
tôi. Tôi đang trong trạng thái ngơ ngẩn vì tuyệt vọng. Gương mặt ngài Lane
là chiếc mặt nạ bi thảm. Trong vòng một tiếng trước khi chúng tôi ngồi
trong văn phòng của Hume, tôi sẽ nhớ mãi những gì ông đã nói, cách ông
nhìn tôi khi kể cho ông nghe về lời tôi hứa với Dow trong ngôi nhà đó.

“Patience, Patience!” ông kêu to lên trong nỗi đau đớn cực độ rất chân

thành. “Lẽ ra cháu không nên làm thế. Ta không biết. Thực sự ta không
biết. Ta đang đi lần theo điều gì đó - điều gì đó lạ lùng. Nhưng vẫn chưa
xong. Có thể là không cứu được ông ta đâu.” Và rồi tôi nhận ra mình đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.