TẤN BI KỊCH Z - Trang 219

21

Manh Mối Cuối Cùng

“À,” ngài Lane điềm tĩnh nói - và không hiểu sao, theo một cách khó tin
nào đó chỉ mình ông biết - tôi hiểu rằng phép màu đã xảy ra. Ông mỉm một
nụ cười thanh thản, nụ cười của một người đã nỗ lực trong thời gian dài và
thu được kết quả tốt. Ông không nói thêm gì nữa.

“Chính ông ta nói với tôi điều đó,” Fanny Kaiser lặp lại, giọng trầm ẩn

chứa sự hào hứng, không còn nức nở; Bà ta nhìn chằm chằm bức tường mà
như không nhìn, như thể hồi ức về biến cố ấy nghe như một vực thẳm xa
xôi khó dò trong lòng bà. “Tôi luôn giữ liên hệ với hai anh em họ. Ngài biết
thừa là dưới vỏ bọc kinh doanh… Khi tôi bước vào ngôi nhà đó, đêm Joe
Fawcett bị đâm chết, Hume cho tôi xem lá thư Joe đã đang viết cho tôi
trước khi chết, tôi biết chúng tôi đang ngồi trên đống lửa. Chúng tôi, Ira và
tôi, hướng sự chú ý sang Carmichael. Khi mảnh rương đầu tiên đến tay Joe,
ông ta cùng Ira và tôi liền hợp sức lại. Đó là lần đầu tiên, chúng tôi biết
rằng Aaron Dow vẫn còn sống. Chúng tôi quyết định phải ẩn mình. Joe -
Ngài thượng nghị sĩ!” Bà ta khịt mũi, “ông ta là một màu vàng nhợt nhạt.
Ông ta đã muốn bỏ tiền mua sự im lặng, Ira và tôi đã phải trấn an ông ta.”
Bà im lặng, rồi gấp gáp nói: “Cái đêm Joe bị giết, tôi đã đến đó xua đuổi
Dow. Tôi biết ông ta sẽ đến đó, và tôi cũng biết rằng Joe Fawcett bị cóng
nên đã cúng cho Dow năm mươi nghìn đô la.”

Người đàn bà này đang nói dối. Bà ta có đôi mắt lừa đảo, không kiên

định. Con người này có thể làm bất kỳ điều gì. Tôi không nghi ngờ rằng bà
ta đã đến nhà thượng nghị sĩ Fawcett đêm ông ta bị giết, với mục đích cố
định trong đầu: giết chết Aaron Dow nếu ông ta vẫn cứng đầu không chịu
nghe. Và tôi cũng không nghi ngờ thượng nghị sĩ cũng nghĩ ra âm mưu
tương tự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.