TẤN BI KỊCH Z - Trang 44

đồ chơi nữa. Còn về lá thư thì tôi không bao giờ thấy lại nữa..”

Hume nói: “Chờ chút đã, Carmichael,” rồi thì thầm điều gì đó với

Kenyon, trông rất chán nản, càu nhàu một mệnh lệnh với ba cảnh sát viên.
Một trong số ba người lập tức đến bên bàn làm việc, ngồi xổm xuống bắt
đầu lục lọi các ngăn kéo. Hai người kia đi ra ngoài.

Bố tôi liếc mắt trầm tư nhìn phần đầu điếu xì gà. “Carmichael, cậu cho

tôi biết ai là người đã chuyển thùng carton đồ chơi đến? Cậu đã nói đến
chuyện này chưa nhỉ?”

“Hình như chưa! Những tù nhân được hưởng đặc ân ở từng khu, ngài

biết đấy. Thật ra tôi không quen biết họ.”

“Nói tôi nghe. Thùng carton đồ chơi khi chuyển đến cho cậu có niêm

phong không?”

Carmichael nhìn chằm chằm. “Ô, tôi biết rồi. Ngài nghĩ người chuyển

đến có thể đã mở thùng và bỏ cái gói ấy vào trên đường đến đây? Tôi
không nghĩ vậy, ngài thanh tra. Dấu niêm phong hoàn hảo. Tôi chắc chắn
nếu có những dấu hiệu bị can thiệp, hẳn tôi đã phát hiện ra rồi.”

“Ha,” bố tôi nói, chép miệng. “Xuất sắc. Phải thận trọng hơn nữa đấy,

Hume. Nhà tù, Chúa ơi. Tôi nghĩ cậu đã bảo rằng chi tiết nhỏ này không
quan trọng!”

“Tôi đã lầm,” Hume thú nhận, có sự phấn khích trẻ con trong đôi mắt

đen của anh ta. “Và thưa cô Thumm, cô cũng nghĩ rằng điều này là quan
trọng chứ?”

Thái độ hợm hĩnh chế nhạo trong giọng anh ta khiến tôi sôi máu. Dám kẻ

cả với tôi lần nữa à! Tôi hếch cằm lên, rồi đáp bằng giọng cay độc. “Ngài
Hume thân mến của tôi, chắc chắn điều tôi nghĩ thì ảnh hưởng gì đến ngài
nhỉ?”

“Ồ, thôi nào. Tôi không có ý xúc phạm cô. Cô thật sự nghĩ gì về chuyện

cái rương gỗ?”

“Tôi nghĩ rằng,” tôi ngắt lời, “tất cả các ngài đều bị mù nặng rồi đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.