TẤN BI KỊCH Z - Trang 89

Với tài năng kinh ngạc làm được những điều không thể, bố tôi cố không

tỏ ra bị tổn thương. “Ông hiểu nhầm tôi rồi, Dow,” ông càu nhàu. “Ông
nghĩ rằng tôi lừa ông thú nhận à. Không đâu nhé. Ông không việc gì phải
thừa nhận mình quen biết thượng nghị sĩ Fawcett. Công tố viên đã bắt quả
tang ông tại đó - có một lá thư của ông trên bàn làm việc của Fawcett. Hiểu
chưa?”

Người cựu tù già ngồi phịch xuống, miệng lẩm bẩm. Và lần này ông ta

theo dõi những đường nét của bố tôi với sự tập trung cao độ. Tôi dò xét
gương mặt ông ta, và hơi run rẩy. Gương mặt khó chịu, sắc sảo này với
những biểu hiện nghi ngờ, hy vọng xen lẫn sợ hãi còn chế giễu tôi trong
những ngày sắp tới.

Tôi liếc nhìn John Hume, dường như anh ta không bị ấn tượng. Sau này,

tôi biết rằng trong phiên chất vấn đầu tiên với cảnh sát và công tố viên,
Aaron Dow đã cứng đầu không thừa nhận bất kỳ điều gì, ngay cả khi bị đe
dọa bằng lá thư chết dẫm đó. Thông tin này khiến tôi biết ơn sự khôn ngoan
theo bản năng của bố tôi hơn nữa, khi ông tấn công vào lớp vỏ bọc của
người đàn ông kia.

“Tôi hiểu,” Dow làu bàu. “Tôi hiểu, thưa thanh tra.”
“Tốt,” bố tôi bình tĩnh nói. “Chúng tôi không thể giúp ông được, Dow,

trừ phi ông kể chúng tôi nghe toàn bộ câu chuyện. Ông quen biết thượng
nghị sĩ Fawcett được bao lâu rồi?”

Con người tội nghiệp ấy lại liếm đôi môi khô. “Tôi… tôi… Chết tiệt…

cũng lâu lắm rồi.”

“Ông chửi thề đấy à, Dow?”
“Tôi không nói vậy, thưa thanh tra.”
“Được rồi.” Bố tôi ngay lập tức chuyển sang hướng tấn công khác, ông

đã nhận ra những chi tiết Dow sẽ tiếp tục ngoan cố giữ im lặng, nhanh hơn
cả tôi. “Nhưng ông đã liên hệ với ông ta từ trong nhà tù Algonquin đúng
không?”

Im lặng. Rồi: “Vâng. Vâng, thưa ngài, tôi đã làm thế.”
“Ông đã gửi cho ông ta mảnh rương lớn bị cưa đi trong lá thư của ông,

để trong hộp đồ chơi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.