TẤN BI KỊCH Z - Trang 90

“À… tôi nghĩ vậy.”
“Ý ông nghĩa là sao khi gửi mẩu rương đó đến?”
Tất cả chúng tôi đều thấy được rằng, ngay cả trong những điều kiện thoải

mái nhất vẫn không thể mong Dow nói ra toàn bộ sự thật. Đề cập đến mảnh
rương đồ chơi dường như khiến suy nghĩ bi quan chợt xâm chiếm đầu óc
ông ta; vì thực sự đã xuất hiện nụ cười trên gương mặt nhàu nát cùng tia
xảo quyệt không thể nhầm lẫn trong con mắt độc nhất. Bố tôi cũng trông
thấy điều đó, ông giấu đi sự thất vọng.

“À, đó là một dấu hiệu nhỏ,” Dow rít lên bằng giọng cảnh giác. ”Chỉ là

cách để ông ấy biết là tôi.”

“Tôi hiểu. Lá thư của ông nói rằng ông sẽ gọi cho thượng nghị sĩ vào

ngày ra tù. Ông có làm thế không?”

“Có. Tôi đã làm thế.”
“Đích thân thượng nghị sĩ nói chuyện với ông à?”
“Chết tiệt, đúng thế,” Dow đáp với tiếng gầm gừ bé, rồi tự chỉnh lại.

“Ông ấy đã trả lời, đúng vậy.”

“Ông đã sắp xếp một cuộc hẹn vào đêm qua?”
Một lần nữa, ánh hoài nghi bắt đầu len lỏi vào con mắt xanh nhìn chòng

chọc ấy. “À… vâng.”

“Cuộc hẹn vào lúc mấy giờ?”
“Sáu tiếng chuông tàu. Ý tôi là mười một giờ.”
“Và ông đến đúng hẹn chứ?”
“Không, thanh tra, ngài giúp tôi với!” Những từ ngữ bật ra. “Tôi đã bị

cầm tù gần mười hai năm rồi. Không giống như kiểu một người gặp được
quân bài tốt. Mười hai năm là thời gian dài dằng dặc, chẳng khác nào địa
ngục. Thế nên tôi muốn nốc một chút. Chẳng có gì ngoài nước khoai tây, đã
quá lâu rồi tôi không còn nhớ vị rượu thật ra sao nữa.” Bố tôi giải thích với
tôi rằng, một “quân bài tốt” là một biệt ngữ trong tù chỉ án tù một năm. Còn
“nước khoai tây”, cai ngục Magnus sau đó từng bảo tôi rằng đó là rượu ủ
lên men gắt do các tù nhân bí mật tự làm, bằng vỏ khoai tây cùng phần còn
lại của các loại rau khác. “Nên tôi bước đến một quán rượu, thanh tra ạ,
chẳng bao lâu họ đuổi tôi ra. Quán rượu trên góc phố Chenango G Smith,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.