TẤN BI KỊCH Z - Trang 96

“Vài phút trước, đó là lý do tại sao tôi lao về nhà ăn bữa trưa. Fawcett đã

gọi điện thoại cho tôi từ Leeds.”

“Anh ta đã nói gì? Anh ta sao rồi? Anh ta đã ở đâu?”
Clay lắc đầu với một nụ cười yếu ớt. “Tôi không biết. Dường như anh ta

yếu ớt lắm. Anh ta bảo tôi mình đang gọi điện từ văn phòng của Hume.”

“Tôi muốn đi xem thằng cha đó,” bố tôi càu nhàu. “Giờ anh ta ở đâu?”
“Ngài sẽ có cơ hội ấy sớm lắm. Tối nay anh ta sẽ tới đây nói rõ mọi

chuyện. Tôi vẫn chưa cho anh ta biết ngài là ai, mà chỉ nói rằng ngài là
khách ở đây.”

Đối tượng của cuộc thảo luận này ghé nhà Clay sau bữa tối một lúc. Anh

ta đến bằng chiếc limousine cáu cạnh mà bố tôi châm biếm gọi là “cái loại
xài tiền thuế của dân.” Tài xế là một gã có bộ mặt khó coi với đôi tai nham
nhở và cái mũi của một võ sĩ đấm bốc. Chỉ cần một cái liếc mắt, tôi hoàn
toàn không nghi ngờ gì chức năng của anh ta không chỉ là lái xe, mà còn
phải bảo vệ nhiều thứ khác.

Bác sỹ Fawcett là một người cao, tái nhợt như xác chết, giống hệt với

ông anh trai quá cố ở gương mặt. Bổ sung thêm nét độc đáo ở hàm răng
vàng, khỏe khoắn, một nụ cười như ngựa và một chòm râu thưa, ngắn,
nhọn và gọn gàng màu đen. Người anh ta toát ra thứ mùi thuốc lá ôi và
thuốc sát trùng - một mùi hương chính trị - dược phẩm thú vị nhưng khó
chịu, không làm tăng được nét quyến rũ của anh ta. Tôi đồ rằng anh ta già
hơn người anh trai thượng nghị sĩ của mình, sau này tôi biết là đúng thế. Có
điều gì đặc biệt khó chịu ở anh ta, và tôi nghĩ không phải là không tưởng,
khi một người như anh ta hóa ra là một chính khách nham hiểm của một thị
trấn nhỏ. Thậm chí lúc này tôi nhớ lại ấn tượng khó ưa do Rufus Cotton
mang lại cho tôi, lão trùm chính trị phe đối lập. Tôi thấy đau đớn cho người
dân ở hạt Tilden vì họ đang ở vị thế chẳng ai thèm muốn giữa búa và đe.

Có một chuyện tôi chắc chắn ngay lập tức khi Elihu Clay giới thiệu anh

ta với tôi, khi anh ta dò xét tôi chăm chú; đó là dù có cược toàn bộ vàng tại
Christendorn, tôi cũng không dám tự tin vào bản thân khi chỉ có một mình
với quý ông y tế này. Anh ta có thói quen dùng đầu lưỡi liếm bờ môi rất
ghê tởm, theo kinh nghiệm tệ hại, đó là một dấu hiệu tư duy chắc chắn của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.