TẬN CÙNG LÀ CÁI CHẾT - Trang 30

- Tôi hết sức lễ độ. Kait và tôi đã đối xử với nó một cách lịch sự. Hừ, nó sẽ
không có cớ gì đến nhõng nhẽo phàn nàn với cha anh đâu. Kait với tôi,
chúng tôi sẽ chờ dịp.
Yahmose nhìn Satipy chăm chăm:
- Chờ dịp? Em nói thế là nghĩa gì?
Satipy vừa quay đi vừa cười một cách ý nghĩa:
- Nghĩa của phụ nữ chúng tôi, anh không hiểu đâu. Chúng tôi có cách, có
vũ khí của chúng tôi. Nofret sẽ bớt mất dạy đi. Ngẫm cho cùng, cuối cùng
thì cuộc đời một người đàn bà đi đến đâu? Sẽ trải qua xó bếp phía sau nhà,
giữa những người đàn bá khác, vậy thôi.
Giọng nói của Satipy hàm ngụ một ý nghĩa đặc biệt. Cô thêm:
- Cha anh đâu có ở đây luôn… Rồi ông lại phải đi trông coi tài sản ở
phương Bắc. Và lúc đó… chúng ta sẽ thấy.
- Satipy!
Satipy bật lên cười. Tiếng cười the thé, cứng cỏi, rồi bước vào trong nhà.

Bên cạnh hồ, bọn trẻ đang chạy nhảy, chơi đùa: hai đứa con trai của
Yahmose, khỏe mạnh, đẹp, trông giống Satipy nhiều hơn giống cha, ba đứa
con của Sobek, đứa bé nhất còn ẵm, và Teti, con của Renisenb, một đứa bé
trai 4 tuổi, khuôn mặt đẹp và trang nghiêm.

Chúng cười đùa, hò hét, ném bóng cho nhau, thỉnh thoảng cũng có tiếng cãi
vã hoặc có tiếng một đứa bé hét lên vì giận.

Ngồi nhấp nháp rượu bia, với Nofret bên cạnh, Imhotep thì thầm:
- Bọn trẻ chúng rất thích chơi bên hồ. Ta nhớ trước đây cũng vậy. Nhưng,
chúng làm ồn quá…
Nofret chen lời ngay:
- Vâng, đúng ra chỗ này phải yên tĩnh cơ. Tại sao ngài không bảo chúng đi
chỗ khác khi ngài ở đây? Nói cho cùng, khi ông chủ nhà muốn nghỉ ngơi
thì mọi người phải tôn trọng điều đó chứ, ngài có đồng ý thế không?
Imhotep do dự:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.