TẬN CÙNG LÀ CÁI CHẾT - Trang 32

- Nofret, cô liệu mà ăn nói đấy, Imhotep muốn trông thấy cháu nội của ông
chơi đùa ở đây. Ông nói vậy.
- Ngày hôm nay thì không. Ngài nói tôi đến bảo chị mang cái mớ ồn ào này
vào trong nhà, để ông có thể ngồi yên lặng thoải mái - với tôi.
- Với cô… Kait ngưng ngang, tự chận được những lời chị sắp văng ra. Rồi
chị đứng dậy tiến lại chỗ Imhotep đang duỗi người nửa nằm nửa ngồi trên
ghế. Nofret theo sau.
Kait nói không rào đón:
- Người vợ hầu của cha bảo tôi phải đem mấy đứa nhỏ đi khỏi đây. Tại sao?
Chúng chơi đây thì có gì là sai? Vì lý do nào mà phải đuổi chúng đi?
- Thế mà tôi cứ nghĩ rằng ý muốn của một ông chủ gia đình là đủ. - Nofret
nhẹ nhàng nói.
- Đúng… đúng vậy. - Giọng Imhotep gắt gỏng - Tại sao ta phải giải thích lý
do? Nhà này của ai?
Kait quay lại nhìn Nofret từ đầu đến chân:
- Tôi nghĩ chính cô ta muốn đuổi bọn trẻ đi.
- Nofret biết nghĩ đến sự thoải mái - sự vui thú của ta. Chứ trong nhà này
thì ai thèm lưu ý đến điểm đó? Có lẽ ngoại trừ Henet ra.
- Thế nghĩa là bọn nhỏ không được đến đây chơi nữa?
- Chỉ khi ta nghĩ ở đây thôi.
Cơn giận của Kait bùng lên đột ngột:
- Tại sao cha lại để cho người đàn bà này lái mình chống lại máu huyết của
cha? Tại sao để nó đến đây can thiệp vào mọi việc trong nhà này? Những
việc xưa nay đã thành thông lệ…

Imhotep cũng đột ngột hét lớn. Ông cảm thấy cần phải tự bào chữa:
- Chính tao là người ra lệnh ở đây. Không phải mày! Tất cả chúng mày đều
có thể tự ý làm điều mình thích. Xếp đặt mọi thứ sao cho thoải mái. Thế mà
tao, ông chủ của căn nhà này, khi tao về nhà thì chẳng ai cần chú ý đến ý
muốn của tao cả. Nhưng tao bảo cho chúng mày biết, tao mới là chủ ở đây.
Tao ngày đêm làm việc, để lo cho chúng mày sung túc, nhưng chúng mày
có biết ơn, có kính trọng ý muốn của tao đâu? Hừ, thoạt tiên thì thằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.