TẬN CÙNG LÀ CÁI CHẾT - Trang 72

Điều nàng thấy không làm nàng ngạc nhiên. Hầu như nàng đã đoán trước
điều đó: Nofret nằm, mặt quay lên, thân hình gãy nát và vặn vẹo. Mắt mở
trừng trừng…

Renisenb cúi xuống sờ vào gò má lạnh cứng, rồi đứng lên, vẫn nhìn xuống
Nofret. Nàng không nghe thấy Satipy tiến lại phía sau nàng.
- Hẳn cô ta rơi xuống - Satipy nói - Cô ta rơi xuống. Cô ta đi trên bờ đá và
cô ta té…

Phải, Renisenb nghĩ, chuyện xảy ra hẳn như vậy. Nofret đã rơi từ lối đi phía
trên xuống, thân thể cô ta đập vào những tảng đá vôi cứng.
- Có thể cô ta thấy một con rắn - Satipy thêm - Và cô ta giật mình. Đôi khi
hay có những con rắn ngủ trên lối đi ấy dưới mặt trời.
Rắn. Vâng. Rắn. Sobek và con rắn. Con rắn, lưng bị vỡ nát, nằm chết dưới
ánh mặt trời. Sobek, ánh mắt lấp lánh…
Renisenb thầm nghĩ:
- Sobek… Nofret…
Một cảm giác nhẹ nhõm đột ngột đến với nàng khi nàng nghe thấy giọng
nói Hori:
- Cái gì xảy ra vậy?
Nàng quay lại, nhẹ nhõm. Hori và Yahmose đang từ phía dưới lên. Satipy
hối hả giải thích rằng hẳn Nofret bị té từ lối đi phía trên xuống.
Yahmose nói:
- Hẳn cô ta lên trên đó kiếm chúng tôi, nhưng Hori và tôi đi coi công việc
dẫn thủy. Chúng tôi ở ngoài ấy ít nhất một tiếng đồng hồ. Khi chúng tôi trở
lại, chúng tôi thấy hai cô đứng ở đây.
Renisenb nói và nàng ngạc nhiên vì giọng nói của mình, giọng nói khác
hẳn:
- Sobek đâu rồi?
Nàng cảm thấy, hơn là thấy, cái quay đầu nhanh và gọn của Hori trước câu
hỏi của nàng. Yahmose thì có vẻ chỉ ngạc nhiên khi anh hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.