TẬN CÙNG LÀ CÁI CHẾT - Trang 91

- Chị Satipy, có việc gì vậy? Chị bảo em biết được không? Anh Yahmose lo
lắng cho chị và…
Satipy đưa ngón tay lên môi. Cô nói, người run rẩy, mắt mở lớn và sợ hãi:
- Anh Yahmose? Anh ấy… anh ấy nói gì với cô vậy?
- Anh ấy lo lắng. Chị la lớn trong khi ngủ.
- Renisenb! - Satipy nắm chặt tay nàng - Tôi đã… tôi đã nói gì vậy? - Cặp
mắt cô như mở lớn ra vì sợ hãi - Có phải anh Yahmose nghĩ rằng… Anh ấy
bảo thế nào?
- Cả anh ấy và em đều nghĩ rằng chị bệnh - hoặc là - chị đau khổ.
- Đau khổ? - Satipy lập lại từ ấy trong hơi thở thì thào với một âm sắc đặc
biệt.
- Có phải chị đau khổ không chị Satipy?
- Có lẽ… tôi không biết. Không phải vậy.
- Chị sợ hãi. Phải không?
Satipy nhìn nàng. Ánh mắt cô bỗng nhiên lộ vẻ thù ghét:
- Tại sao cô bảo vậy? Tại sao tôi phải sợ chứ? Mà cái gì làm tôi sợ mới
được chứ?
- Em không rõ - Renisenb trả lời - Nhưng mà đúng vậy, phải không chị
Satipy?
Bằng một nỗ lực, Satipy phục hồi lại vẻ vênh váo cũ. Cô ngẩng cao đầu.
- Tôi chẳng sợ gì cả. Chẳng sợ ai cả. Tại sao cô dám nói một điều như vậy
với tôi, cô Renisenb? Và tôi cũng không muốn cô nói về tôi với anh
Yahmose. Anh ấy và tôi hiểu nhau. - Cô ngừng một chút rời nói sắc giọng -
Nofret chết rồi, và đó là một điều hay. Tôi nói vậy đấy. Cô có thể đi bảo bất
cứ người nào muốn hỏi cô có phải tôi muốn nghĩ như vậy không?
- Nofret? - Renisenb thốt ra cái tên đó như một câu hỏi.
Satipy bùng lên một cơn giận dữ khiến cho cô có vẻ giống lại hệt như trước
kia.
- Nofret - Nofret - Nofret! Tôi quá ngấy vì phải nghe mãi cái tên ấy rồi. Giờ
đây chúng ta không cần phải nhắc đến cái tên đó trong nhà này. Cám ơn
trời.
Giọng của cô đang lên cao với âm sắc của cô trước đây, bỗng đột ngột rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.