TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 123

đường. Để không bao giờ còn tìm được đường về với nàng. Thành người
mù vô phương.

Đó là sau này. Còn lúc ấy? Tình yêu bất tử là tình yêu dành để thờ

cúng. Tình yêu của gã không được thế. Nó trần tục. Gã dồn ép Thuyên
quyết liệt.

- Đừng! Đừng, anh!

- Không!

- Đừng! Em sợ lắm.

- Chúng mình là của nhau cơ mà.

- Vâng! Nhưng em sợ!

Người Thuyên mềm nhũn, lả đi trong vòng tay vâm váp của gã.

Thuyên không còn chút sức lực nào để kháng cự. Dù miệng cô vẫn thầm
thào:

- Em sẽ đợi anh. Bao nhiêu lâu em cũng đợi được. Mai anh đi rồi,

thương lắm, nhưng...

Tay gã lỏng dần. Gã lại ngây ra như tượng. Trời vẫn còn nhờ nhờ. Có

lẽ đã gần sáng. Gà bắt đầu eo óc gáy. Gã nâng Thuyên dậy:

- Thôi về đi em.

Gã dìu Thuyên thập thõm bước trên mặt thành. Gã thốt thành tiếng:

- Tạm biệt nhé, thánh đường của ta.

Một trận gió đột ngột cất lên. Gió ào rít xoáy cuộn. Thuyên sợ hãi nép

chặt vào ngực gã. Choãi chân, gã gồng người vững chắc như một phiến đá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.