TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 204

Bia lại óc ách réo. Không thằng nào ngủ. Khiếp, toàn bụng trống cả,

góc lều đã ụn cả đống vỏ hộp. Nhà nào đẻ được một đàn trai thế này, chắc
chỉ thiếu đường bị gậy. Biên mu-gích được một hồi chợp mắt, sức đã lại,
giọng véo von như sáo:

- Chà, cuối canh có khác. Ngon tuyệt. Chúng mày còn nhớ hôm 17

tháng 5 diễu binh ở Sài Gòn?

- Ừ, đêm trước bọn mình cũng thức trắng. - Bình ních thủ thỉ. - Đêm

ấy sau mưa, trời Sài Gòn mát mẻ lắm. Uống gì nhỉ? À phải rồi, rượu đế
đựng trong bi đông. Nhạt hoen hoét, chua cả mồm. Sân bay Tân Sơn Nhất
chật đen, toàn lính là lính. Cũng sáu thằng bọn mình...

Cường choắt góp chuyện:

- Đúng rồi, hôm ấy cánh ta ngồi đến sáng bạch, có lệnh tập hợp mới

thôi. Ai mà ngờ được nhỉ. Vẫn sáu thằng ấy, mười chín năm sau, lại một
đêm như thế.

Bình ních lại cắt ngang tâm sự, nói mát:

- Phải, bố trẻ thì nhiều chuyện không ngờ lắm. Chỗ nào cũng lon xon

khía vào. Gớm cái đận...

Cường choắt cười hì hì rất hồn nhiên.

- Lại còn cười, xin vái cái hồn nhiên của bố!

Hồn nhiên thật! Hôm Bình ních cưới vợ. Tiệc tàn, khách khứa đã vãn

hết. Duy mấy ông lính vẫn khật khừ ngồi. Ai đời, nhà người ta có việc, lại
việc hệ trọng mà các tướng cứ phớt lờ như không. Đám cưới, lịch sự còn
chẳng ăn ai, đằng này bỗ bã, hệt như hồi còn ở rừng. Long tẩu đi ăn cưới,
thủ theo cả cái điếu cày tổ bố, kềnh càng như khẩu ba-dô-ca, điếu réo sòng
sọc, khói phun mù nhà, hôi khét mũi. Bình ních, chạy ra, chạy vào, đánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.