TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 205

mắt, lừ môi, thêm cả cấu véo ra hiệu, chả nhằm nhè gì. Người nhà nể,
không ai dám nói. Vả lại, đám lính có vẻ đã say, chân tay líu ríu như chim
tập chuyền cành hết lượt, dây vào có khi rách việc. Cực chẳng đã, Bình
ních phải bảo:

- Thôi, hôm nay đủ rồi, xin phép các bạn dịp khác.

Long tẩu đứng lên đầu tiên:

- Đuổi hử. Đuổi thì vi..ền (về).

Hai bước dọc, một bước ngang, Long tẩu vẫn không quên cái điếu.

Chật chưỡng, điếu cắp ở nách hệt như chức sắc thời xưa, tan đám phạt vạ ở
đình làng về. Mấy thằng kia cũng lè nhè:

- Đuổi thì viền.

Bình ních vất vả dìu từng thằng ra, còn phải xuống nước, phân trần

năn nỉ mãi mới êm chuyện. Xong xuôi đám bạn quý tử mới dám thở phào
nhẹ nhõm. Coi như hoàn thành một việc lớn trong đời.

Chợt, cô dâu váy áo lòa xoà, chạy ngược trở ra. Mặt son phấn trang

điểm còn nguyên, vẫn tái xanh, tái tử, hào hển không ra hơi. Bình ních bổ
vào phòng ngủ. Trời cao, đất dày, trên giường cưới, Cường choắt co quắp
ngủ như chết. Đầu giường, bao nhiêu thức cưới gom nhặt trong ngày, ông
bạn vàng phun tóe loe, trả chủ nhân hết. Tim đập. Thở đều, nhưng lay thế
nào cũng không tỉnh. Thì, cơm no, rượu say, giường nệm êm ấm, trắng
muốt sạch sẽ thế kia, làm gì ngủ chả kĩ. Có chết cũng đáng. Sướng còn hơn
cả tiên. Cô dâu dở mếu, dở cười. Thời tân tiến cũng hay. Phải khi trước, sái
sẩm thế này, hẳn cô dâu đã bỏ của chạy lấy người.

Vụ Cường choắt “hồn nhiên” được nhắc đến tận bây giờ. Vẫn cười

nhưng giọng Cường choắt vụt nghiêm trang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.