TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 29

- Thằng Lệ. Tao đã bàn với mẹ mày. Mày đi. Phận trai thời chiến thế là

được. Nhưng mẹ mày già rồi. Chị mày có nghĩa vụ đằng chồng. Bom đạn
thì không phải ngày một ngày hai. Để mẹ mày có bầu, có bạn, chúng tao
định tổ chức cho mày. Con bé Na đây, nhà cùng xóm với tao. Nết ăn, nết ở
được cả. Mọi việc chúng tao đã lo xong, chỉ cần mày gật là ổn.

Bất ngờ quá, thằng Lệ hoảng hồn, quay sang cầu cứu mẹ. Mẹ nó quay

mặt, thấy đuôi mắt đã rân rấn. Chúng mày bảo, nguy không. Hồi ấy hết lớp
10, thanh niên thật rồi, cũng đã biết quái gì đâu, không bằng đứa mười lăm
tuổi bây giờ. Lí thì thuận quá. Thương mẹ, con nào chả thương. Nhưng xét
về tình ... cu cậu bí rì rì, bèn tính đến kế hoãn binh.

- Nhưng, xin phép cho cháu được nghĩ đã. Vả lại, mẹ cháu...

Ông bác tấn luôn:

- Mẹ mày hả? Mẹ mày thuận rồi. Kìa, cô nói lên một tiếng.

Mẹ thằng Lệ, miệng méo xệch không nói được, chỉ khẽ gật. Nghĩa là

mẹ nó đồng ý. Ông bác được đà tiếp tục:

- Nội nhật hôm nay mày phải quyết. Mai, cứ yên tâm đi. Ở nhà, mọi

việc đâu sẽ vào đấy. Cưới xin, nghỉ phép làm sau cũng được.

Bỏ dở bữa cơm, thằng Lệ phóc sang nhà tao. Chưa biết theo bề nào, cu

cậu định lôi tao vào cuộc. Thấy Hạnh và tao quấn quýt, nó bỏ ngay ý định
ấy. Lang thang chán mới mò về. Cả nhà vẫn đợi. Con bé kia có vẻ ngượng,
tránh mặt. Nhìn nó, thằng Lệ cũng thấy tội tội, thương thương. Ông bác
hỏi:

- Thế nào, quyết chứ?

Bao nhiêu lời lẽ chuẩn bị trong đầu tuột đi hết cả. Thằng Lệ chỉ buông

được một tiếng cụt lủn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.