TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 92

Tiếng gọi, hẳn phải da diết lắm, mới khiến cô gái rũ bỏ mọi nghi ngại.

Cô từ từ bước ra, tiến lại gần tôi. Bàn tay cô chìa ra tin cậy. Không thể nắm
được tay nhau nhưng thế là đủ. Khuôn mặt cô thanh mảnh. Mái tóc cô đen
nhánh, gợn vồng những lọn búp xoăn. Cặp mắt cô trong văn vắt, không có
gì cả. Không một chút đau đớn của giày vò lúc trước, không một tẻo teo
bóng dáng chiến tranh. Không có gì cả. Trước mặt tôi là một cô gái trẻ. Trẻ
lắm. Bất giác tôi lại buột ra lần nữa tiếng gọi:

- Em ơi!

Cô gái bỗng mỉm cười. Có hai lúm đồng tiền thật. Tiếng cô mảnh như

gió:

- Bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi.

- Kin thế, dám xưng anh, liều thật.

- Thế đằng ấy?

- Mười chín cộng một.

- Bịa.

- Không tin, tùy. Nhưng cấm chỉ gọi bằng em.

Không phải bạn của em gái tôi. Thì đã sao. Cô gái lại hỏi:

- Đơn vị nào?

- Đoàn 77.

- À, lính kiểng...

- Không kiểng đâu - tôi chống chế - còn đằng ấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.