TẬN HIẾN - Trang 141

tôi không bao giờ nhìn thấy nó nữa. Nếu tôi sống phần đời còn lại trong lẩn
trốn, học viện Thánh Vladimir sẽ là nơi cuối cùng tôi đến được. Nếu tôi bị
bắt, thì… chắc chắn tôi không thể ngắm nhìn dãy Montana.

“Hoặc bất cứ nơi nào”, tôi lẩm bẩm nói trước khi kịp nhận ra.
“Hả?” Dimitri hỏi.
“Em vừa nghĩ nếu các giám hộ tìm thấy chúng ta thì sẽ thế nào. Em

chưa bao giờ nhận ra còn bao nhiêu điều em muốn làm và muốn thấy. Bỗng
dưng bị đe dọa đủ đường, anh hiểu không?” Chúng tôi sang đường vừa lúc
một chiếc xe bán tải màu cam đi qua. Những đứa trẻ đi nghỉ hè nói cười ầm
ĩ sau xe. “Được rồi, giả sử em không được minh oan và chúng ta không bao
giờ tìm ra kẻ giết người. Viễn cảnh tốt đẹp nhất là gì? Em: luôn luôn trốn
chạy, luôn lẩn tránh. Đó sẽ là cuộc đời em. Em sẽ không sống với Những
Kẻ Gìn Giữ đâu”.

“Anh không nghĩ tới chiều hướng ấy”, Dimitri nói. “Abe và Sydney sẽ

giúp em tìm nơi an toàn”.

“Có nơi nào an toàn ư? Thật chứ? Adrian nói các giám hộ đang đẩy

mạnh nỗ lực để tìm chúng ta. Họ liên lạc với các nhà giả kim và cả nhà
chức trách con người tìm chúng ta nữa. Dù có đi đâu, chúng ta cĩmg bị phát
hiện. Rồi chúng ta lại phải lên đường. Mãi mãi sẽ như thế”.

“Em sẽ sống”, anh nói. “Đó mới là vấn đề. Tận hưởng cái em có, mọi

thứ nhỏ nhất dù ở nơi nào em đến. Đừng chú tâm tới nơi em không có
mặt”.

“Phải”, tôi thừa nhận, cố gắng làm theo lời khuyên của Dimitri. Bầu

trời dường như xanh hơn, tiếng chim cũng rộn ràng hơn. “Chắc em không
nên than vãn về những nơi mơ ước em không thể đến. Em nên thấy trân
trọng những nơi mình được thấy. Và em sẽ không sống trong hang đâu”.

Anh nhìn tôi mỉm cười, có nét khó hiểu trong mắt anh. “Em muốn đi

đâu?”

“Cái gì, ngay bây giờ ư?” Tôi nhìn quanh, xem xét những lựa chọn

của cả hai. Có một cửa hàng đồ săn bắn, một hàng thuốc, và một hàng kem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.