TẬN HIẾN - Trang 144

“Florence, Italy”, tôi đọc. Ảnh của những nhà thờ và phòng tranh công

phu in đầy trang sách. “Sydney muốn đến Florence. Thực ra là cô muốn
học ở đấy. Nếu Abe ra tay giúp, em nghĩ chắc cô ấy sẽ phục vụ ông cả đời”.

“Cô ấy vẫn còn khá nghe lời”, Dimitri nhận xét. “Anh không hiểu

Sydney lắm, nhưng anh chắc rằng Abe nắm giữ bí mật nào đó của cô ấy”.

“Abe giúp Sydney thoát khỏi nước Nga, trở về Mĩ”.
Anh lắc đầu. “Chắc hẳn phải hơn thế. Những nhà giả kim rất trung

thành với mệnh lệnh. Họ không thích chúng ta. Cô ấy giấu chúng ta - họ đã
được huấn luyện điều đó - nhưng mỗi phút sống với Những Kẻ Gìn Giữ là
một phút khổ cực. Để giúp chúng ta và phản bội người quản lí, cô ấy hẳn
nợ Abe một điều gì đó ghê gớm hơn”.

Cả hai dừng lại một lúc, tự hỏi sự sắp xếp bí ẩn của bố tôi với Sydney

là gì. “Dù sao cũng chẳng liên quan. Cô ấy đang giúp chúng ta, đó mới là
quan trọng… Và chúng ta nên quay về thôi”.

Biết Dimitri nói đúng nhưng tôi ghét phải quay về. Tôi muốn ở lại đây,

trong ảo giác thanh bình và an toàn này, để được tin rằng ngày nào đó tôi có
thể đến Parthenon hay thậm chí là cung điện Ngô. Tôi đưa trả anh cuốn
sách. “Một lần nữa thôi”.

Anh chọn một trang bất kì và mở sách ra. Nụ cười vụt tắt. “Saint

Peterburg”.

Một cảm giác hỗn độn chồng chéo trong ngực tôi. Tiếc nuối - bởi

thành phố quá đẹp. Buồn bã - vì chuyến thăm của tôi đã bị vấy bẩn bởi
nhiệm vụ xấu xa tôi phải làm.

Dimitri nhìn trang sách một lúc, vẻ khao khát hiện trên khuôn mặt.

Lúc đó tôi mới nhận ra, dù trước đó anh đã động viên tôi, hẳn anh đang
nghĩ lại những gì tôi đã làm ở Montana: những địa điểm yêu thích xưa cũ
của chúng tôi giờ đây đã không còn.

Tôi dịu dàng huých anh. “Này, tận hưởng nơi chúng ta đang ở, nhớ

không? Chứ không phải những nơi không thể đến”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.