TẬN HIẾN - Trang 161

Tôi hơi loạng choạng trước cú đánh, Angeline liền tận dụng lợi thế.

Bản năng chiến đấu bùng dậy, tôi không còn lựa chọn nào khác là phản
công trước khi cô động đến tôi. Lúc này người ta bắt đầu ăn mừng vì cuộc
chiến đã “thực sự diễn ra”. Tôi tấn công, cố khuất phục Angeline, có nghĩa
là những đòn tấn công tăng lên theo cấp số nhân. Hiển nhiên, tôi vẫn giỏi
hơn Angeline, nhưng để bắt được cô, tôi đặt mình trong trình độ cô.
Angeline đấm tôi vài cú, không cú nào nghiêm trọng, rồi tôi đè được cô
xuống sàn. Tôi tưởng đến đây là hết nhưng tôi bị đẩy ngược lại trước khi
kịp khoá chặt cô hoàn toàn. Cả hai lăn lộn, Angeline cố giành được vị trí
thuận lợi. Không để cô được như ý, tôi đấm vào má cô một cú mạnh hơn
hẳn trước.

Tôi nghĩ cuộc chiến đã đến lúc kết thúc. Cú đấm của tôi đánh bật

Angeline ra, tôi định đứng dậy, nhưng bị nắm tóc kéo xuống. Tôi vặn người
thoát khỏi sự kiểm soát của cô - dù tôi biết chắc sẽ bị giật đứt tóc - lần này
tôi kẹp thật chặt, đè toàn bộ sức nặng và sức mạnh lên, ấn cô xuống. Dù
biết thế sẽ rất đau nhưng tôi không quan tâm lắm. Angeline đã gây sự.
Thêm nữa, cuộc chạm trán này thật quá đáng. Kéo tóc đối thủ là kiểu chơi
bẩn thỉu.

Angeline gắng thêm chút nữa để thoát ra, nhưng khi thấy rõ là cô

không thể, những người xung quanh tôi bắt đầu huýt sáo và ăn mừng. Một
lúc sau, vẻ tức giận tăm tối tan biến trên mặt Angeline, thay vào đó là sự
đầu hàng. Tôi quan sát một cách dò xét, không định thôi cẩn trọng.

“Được rồi”, cô ta nói. “Tôi nghĩ là được rồi đấy. Làm tới đi”.
“Hả? Cái gì được?” tôi hỏi.
“Chị cưới anh trai tôi được rồi đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.