TẬN HIẾN - Trang 216

khơi nguồn kí ức mơ hồ của việc bị đập đầu vào bàn. Tôi nhún vai, lờ đi
cơn choáng váng tôi đang hứng chịu. “Em ổn”.

Dimitri liếc nhanh Sydney. “Đến đặt cô ấy xuống và sát trùng nó đi.

Đừng để cô ấy ngủ cho đến khi biết chắc cô ấy có bị chấn động não
không”.

“Không, em không thể”, tôi phản đối. “Em không thể để anh một mình

với cô ấy…”

“Anh ổn”, Dimitri đáp. “Nghỉ ngơi đi rồi em sẽ giúp sau. Em chẳng

giúp gì được anh nếu cứ lịm đi như thế”.

Tôi vẫn phản đối, nhưng khi Sydney nhẹ nhàng cầm tay tôi, cơn

choáng váng làm tôi gục xuống. Cô dẫn tôi vào phòng ngủ căn nhà, làm tôi
mất tinh thần hết sức. Có cái gì đó ghê sợ khi biết tôi đang nằm trên giường
Strigoi - ngay cả khi tôi được quấn quanh bằng một chiếc chăn hoa xanh
trắng.

“Trời”, tôi nói, nằm dựa đầu vào gối khi Sydney đã làm sạch trán tôi.

Dù vừa nãy mới phủ nhận nhưng tôi thấy được nghỉ ngơi thật tuyệt. “Tớ
không thể quen với việc Strigoi ở trong một nơi quá… bình thường. Cậu thì
sao?”

“Tốt hơn các cậu”, Sydney nói. Cô vòng tay trước ngực và nhìn căn

phòng bằng vẻ khó chịu. “Ở quanh Strigoi bắt đầu khiến tớ thấy các cậu
không tệ nữa”.

“Ít nhất cũng có điều tốt sinh ra sau vụ này”, tôi nhận xét. Dù Sydney

nói đùa nhưng tôi biết cô hẳn rất kinh hãi. Tôi vừa định nhắm mắt thì bỗng
giật mình khi Sydney thúc vào tay tôi.

“Không ngủ”, cô trách móc. “Thức và nói chuyện với tớ”.
“Tớ không bị chấn thương đâu”, tôi thì thầm “Nhưng tớ nghĩ chúng ta

có thể lên kế hoạch để bắt Sonya nói”.

Sydney ngồi ở chân giường và nhăn nhó. “Không có ý gì chứ? Tớ

không nghĩ cô ấy sẽ chịu thua đâu”.

“Cô ấy sẽ khuất khục sau vài ngày thiếu máu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.