TẬN HIẾN - Trang 220

Chiếc la bàn thuộc loại cổ. Không có tiện ích định vị toàn cầu điện tử

ở đây. Lissa chưa bao giờ dùng một chiếc la bàn kiểu này, sự quan tâm
trong tôi ước rằng mình có thể nhảy vào và giúp cô. Dù vậy lẽ ra tôi nên
biết trước. Lissa rất thông minh và dễ dàng đoán ra. Đi thẳng về phía tây
bắc, cô bước vào trong rừng. Dù không còn đường đi rõ ràng, nền đất rừng
cũng không quá bị che phủ bởi cây cỏ dại và chướng ngại vật.

Điểm hay của việc ở trong rừng là cây cối che bớt ánh nắng mặt trời,

vẫn chưa phải là điều kiện lí tưởng cho Moroi, nhưng như thế còn hơn bị
thả xuống một sa mạc. Chim hót, khung cảnh hiện ra tươi tốt và xanh mát.
Để ý tới điểm chốt thứ hai, Lissa cố thư giãn, vờ như cô chỉ đang tiến hành
một cuộc leo núi dễ chịu.

Nhưng… thật khó làm thế với quá nhiều suy nghĩ trong tâm trí. Abe

và những người bạn khác của chúng tôi đang lãnh trách nhiệm hoạt động và
tra hỏi về vụ giết người. Tất cả lúc này đều đang ngủ, đang là nửa đêm với
Moroi, nhưng Lissa không biết khi nào mới trở về được và không thể kìm
phẫn nộ vì bài thi này chiếm dụng thời gian, không, lãng phí thời gian của
cô. Cuối cùng cô cũng đồng ý với lí lẽ dẫn đến sự đề cử của các bạn, nhưng
cô không thích. Cô muốn trực tiếp giúp họ.

Những suy nghĩ đảo điên suýt dẫn cô đi qua điểm mốc thứ hai: một cái

cây đã đổ nhiều năm trước. Rêu phong che phủ gần kín thân cây, và nhiều
phần gỗ đã mục. Một ngôi sao đánh dấu trên bản đồ cho biết đây là một
manh mối. Cô lật bản đồ và đọc:

Ta lớn lên và ta chìm xuống. Ta chạy và ta bò.
Theo giọng ta, dù ta không có giọng nói.
Ta chưa bao giờ rời khỏi đây, nhưng ta đi xung quanh.
Ta trôi qua bầu trời và ta trườn qua mặt đất
Ta giấu tài sản của mình trong hang dù ta không giàu có,
Tìm ra vết rữa của ta để tự bảo vệ sức khỏe của mình.
Ừm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.