TẬN HIẾN - Trang 287

hóa điên như tất cả người sử dụng năng lực linh hồn khác. Nếu chấp nhận
lời đề nghị của tôi, cô sẽ được tự do.

Nhưng… dù trong tình cảnh hiểm nghèo hay không, cô vẫn quá quan

tâm đến tôi. Tôi đã hi sinh nhiều vì cô. Đời nào cô để tôi hi sinh đến thế?
Cô là loại bạn gì mà đẩy tôi vào cuộc sống đó? Tarasov làm Lissa sợ hãi.
Một cuộc sống trong lồng làm Lissa sợ hãi. Nhưng việc tôi phải đối mặt với
nó thậm chí còn làm cô sợ hãi hơn.

Không có kết thúc có hậu nào ở đây cả. Lissa ước mọi thứ biến mất.

Chỉ cần cô nhắm mắt lại… đợi đã. Cô nhớ ra. Giấc mơ. Cô đang ở trong
một giấc mơ linh hồn. Tất cả những gì cô phải làm là tỉnh giấc.

Nói “dừng lại”.
Lần này suy nghĩ dễ dàng hơn. Yêu cầu dừng lại là cách đơn giản nhất

để thoát ra, một giải pháp hoàn hảo. Cả hai chúng tôi không phải đối mặt
với nhà ngục Tarasov nào nữa, phải không? Rồi, cô cảm thấy sức ép trong
tâm trí, một ý chí kiên định giữa mớ cảm xúc hỗn độn. Mắt cô mở to khi
nhận ra tôi đã bắt đầu kéo bóng tối. Chữ “Dừng lại” bị lãng quên.

“Không!” Linh hồn cháy bừng lên, rồi Lissa dựng lên một bức tường

trong mối liên kết, ngăn tôi với cô.

“Cậu làm gì vậy?” cái tôi kia hỏi Lissa.
“Cứu cậu”, Lissa đáp. “Cứu tớ”. Cô quay sang bác sĩ Olendzki và

Deirdre. “Em hiểu những việc mọi người phải làm. Thôi được. Đưa em đến
Tarasov đi. Đưa em đến nơi nào mà em không làm hại ai được nữa”.
Tarasov. Nơi mà ác mộng thực sự lảng vảng ngoài song sắt. Lissa ôm chặt
mình khi văn phòng biến mất, sẵn sàng cho một phần khác của giấc mơ:
một phòng giam đá lạnh lẽo, với những sợi xích trên tường và tiếng người
rền rĩ dọc hành lang…

Nhưng khi thế giới tự lắp ghép lại, không hề có Tarasov. Chỉ có căn

phòng trống không với một bà lão và chiếc ly bằng bạc. Lissa nhìn quanh.
Tim đập thình thịch, cô mất ý niệm về thời gian. Cảnh tượng cô vừa nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.