TẬN HIẾN - Trang 295

một chuyến đi chóng vánh nhưng tưởng như kéo dài vô tận. Tất cả chúng
tôi nín thở khi bỗng dưng Sonya nói.

“Đây”.
Dimitri tấp vào đường xe chạy của một ngôi nhà dễ thương màu hồng

với một bãi cỏ được cắt tỉa hoàn hảo. “Liệu họ hàng cô còn sống ở đây hay
không chứ?” Tôi hỏi Sonya.

Sonya không nói gì, tôi nhận ra chúng tôi trở về với phạm vi lời hứa.

Với trạng thái khóa kín.

Tiến triển nhiều quá đấy! “Em nghĩ chỉ có một cách để tìm ra”, tôi nói,

tháo dây an toàn của mình, “vẫn kế hoạch cũ nhé?”

Lúc trước tôi và Dimitri đã bàn luận ai sẽ đi và ai sẽ ở lại nếu Sonya

đưa chúng tôi đến đúng chỗ. Để lại hai anh em Victor phía sau là chuyện
không cần động não. Câu hỏi là ai sẽ bảo vệ họ, và chúng tôi quyết định
Dimitri sẽ ở lại trong khi tôi và Sydney đi cùng Sonya đến gặp người họ
hàng của cô. Rõ ràng người đó sẽ bất ngờ về chuyến viếng thăm.

“Vẫn kế hoạch cũ”, Dimitri đồng tình. “Em vào trong nhà. Trông em ít

đe dọa hơn”.

“Này!”
Anh mỉm cười. “Anh nói là ‘trông’”.
Nhưng lí do của anh có lí. Ngay cả khi thoải mái, ở anh vẫn có nét

mạnh mẽ và đáng sợ. Ba người phụ nữ đến trước cửa sẽ ít làm người ta sợ
hãi hơn, đặc biệt nếu hóa ra họ hàng của Sonya đã chuyển nhà. Chết tiệt,
theo những gì tôi biết, có lẽ cô đã dẫn chúng tôi đến sai nhà.

“Cẩn thận đấy”, Dimitri nhắc nhở khi chúng tôi ra khỏi xe.
“Anh cũng vậy”, tôi trả lời. Anh mỉm cười đáp lại, một nụ cười ấm áp

và sâu sắc hơn.

Những cảm giác rộn ràng trong tôi chìm đi khi Sonya, Sydney và tôi

bước tới lối vào nhà. Ngực tôi nén chặt. Nó đây rồi. Hay không phải? Liệu
chúng tôi có sắp chạm tới điểm cuối cùng của chuyến đi? Chúng tôi đã thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.