những điều vĩ đại. Tôi chỉ hi vọng mình không khiến anh chán nản. Ít ra tôi
cũng không phải bảo anh rằng mẹ anh là kẻ sát nhân… dẫu sao…
Mọi người im lặng khi tới cổng hoàng cung. Dòng xe nối đuôi nhau
vẫn ở đó, và chúng tôi mỗi lúc một bồn chồn khi nhích từng li tới trước.
Lướt nhẹ qua tâm trí Lissa tôi thấy chúng tôi chưa bỏ lỡ chuyện gì ở hội
đồng. Tình hình hỗn loạn không kém hôm trước, dù vẻ mặt thất vọng của
Nathan khiến tôi nghĩ rằng ông ta vừa bỏ cuộc trong nỗ lực tiếp tục nghi
thức và đành phải để hôm sau. Tôi không biết đó là tin tốt hay xấu nữa.
Các giám hộ nhận ra Mikhail ngay và dù rất tận tụy, bản năng ban đầu
của họ là không nghi ngờ anh về những hành động bất chính. Anh chỉ mơ
hồ báo cáo là được cử đi đón người. Một giám hộ nhìn vào xe để xem
Dimitri, tôi, và - ơn trời - Jill. Adrian, một hình ảnh nổi tiếng, khiến chúng
tôi càng được tin tưởng. Sau khi kiểm tra thùng xe theo lệnh, chúng tôi
được phép đi qua.
“Chúa ơi! Thành công rồi”. Tôi thở hắt ra sau khi Mikhail lái xe vào
khu đỗ xe của giám hộ.
“Giờ thì sao ạ?” Jill hỏi.
“Giờ chúng ta thiết lập lại gia tộc Dragomir và vạch trần kẻ sát nhân”,
tôi đáp.
“Ồ, chỉ có thế thôi à?” Adrian thể hiện rõ vẻ mỉa mai.
“Em biết đấy”, Mikhail điềm tĩnh nói, “ngay khi ảo giác bị phá bỏ, hai
người sẽ bị giám hộ lao vào bắt giữ và tống vào ngục. Thậm chí còn tệ
hơn”.
Tôi và Dimitri nhìn nhau. “Bọn em biết”, tôi nói, quên đi vụ việc kinh
khủng lúc trước thật khó khăn. “Nhưng nếu thành công… chúng em sẽ
không phải ở đó lâu. Người ta sẽ sử dụng những gì chúng em đã tìm ra và
sẽ trả lại tự do cho chúng em”. Tôi nói nghe lạc quan hơn suy nghĩ trong
lòng.
Sau khi đỗ xe, cả nhóm chúng tôi đi về phía tòa nhà vũ hội, giờ có thể
nhìn thấy từ cách xa cả dặm vì đám người vây quanh. Cách đây không lâu,