TẬN HIẾN - Trang 456

“Này… sau lễ trao vương miện thì sao? Em thế nào? Chúng ta thế

nào?”

Tôi liếc nhìn Lissa. Lại một câu hỏi hay. Lissa quay về phía Jill nhưng

vẫn tránh nhìn trực tiếp vào mắt cô bé. “Chúng ta… chúng ta sẽ tìm hiểu
nhau kĩ hơn. Mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp lên”.

Nụ cười trên gương mặt Jill rất chân thành - hơi ngập ngừng, nhưng

chân thành. “Vâng”, cô đáp. Trong nụ cười của cô bé có cả hi vọng. Hi
vọng và nhẹ nhõm. “Em rất mong thế”.

Còn tôi cố giấu một nỗi băn khoăn. Rõ ràng tôi đủ sức hiểu mà không

có mối liên kết vì tôi biết chắc rằng Lissa không hẳn đang nói sự thật hoàn
toàn. Cô đã không nói gì với Jill? Lissa muốn mọi chuyện tốt lên, tôi tin
chắc, dù cô không biết nên làm thế nào. Nhưng có gì đó… có gì đó rất nhỏ
cho thấy Lissa không nói hết cho ai trong chúng tôi, một điều khiến Lissa
không thực sự tin rằng tình hình sẽ tiến triển tốt hơn.

Bỗng dưng những lời Victor Dashkov nói về Jill vang vọng trong đầu

tôi. Nếu con bé cảm nhận được gì, Vasilisa sẽ tống nó đi ngay.

Tôi không hiểu tại sao mình nhớ lại câu nói, và đột nhiên rùng mình.

Hai chị em họ đều đang gượng cười, và tôi vội vàng bắt chước, không
muốn ai biết sự lo lắng của tôi. Sau đó tôi và Lissa đi về phòng. Chuyến đi
ra ngoài vừa rồi khiến tôi mệt mỏi hơn đã tưởng, và tôi ghét phải thừa nhận
rằng tôi chỉ mong được nằm xuống.

Khi tới phòng, tôi vẫn chưa biết nên hỏi Lissa về Jill hay chờ ý kiến

của Dimitri. Quyết định của tôi bị ngăn trở khi chúng tôi thấy một vị khách
không ngờ trong phòng: Adrian.

Anh ngồi trên giường, đầu ngẩng lên như đang chăm chú nghiên cứu

trần nhà. Tôi biết rằng anh nhận ra ngay khi chúng tôi về, hay ít ra là khi
Lissa về.

Hai đứa tôi dừng lại trước cửa, và Adrian quay lại. Trông anh như mất

ngủ đã lâu. Mắt anh thâm quầng, và vẻ mặt đáng yêu sạm lại vì mệt mỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.